Phố Vinh Hoa là con phố sầm uất nhất trong thành An Dương, nơi thương nhân tụ tập, tửu quán san sát, người qua kẻ lại tấp nập, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Ở đầu phía tây của con phố dài, trước một quầy bánh nhỏ không mấy nổi bật, một cô nương dáng người thướt tha đang dọn dẹp quầy hàng.
Nàng mặc bộ váy lụa thô màu nhạt, tóc búi đơn giản chỉ cài một cây trâm gỗ đào cố định búi tóc.
Dù ăn mặc giản dị nhưng nhan sắc nàng vẫn nổi bật. Đôi mày liễu thanh tú, dưới đó là đôi mắt trong trẻo như làn nước thu, sống mũi ngọc ngà, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, không cần son phấn vẫn rực rỡ diễm lệ.
Hôm nay buôn bán tốt, mới đến giờ Thân, mặt trời vừa ngả về tây, Thanh Anh đã bán hết hai giỏ bánh sáng nay làm.
Dọn dẹp xong, Thanh Anh chuẩn bị về nhà thì một chiếc xe ngựa sang trọng chậm rãi dừng trước mặt.
Thanh Anh khựng bước, lặng lẽ nhìn chiếc xe phía trước.
Tấm rèm thêu hoa văn tinh xảo được người bên trong vén lên, một phu nhân quý phái bước xuống.
Phu nhân tiến đến gần Thanh Anh, nhẹ giọng hỏi:
“Thanh cô nương, chuyện hôm trước ta bàn với cô, đã suy nghĩ thế nào rồi?”
Thanh Anh cụp mắt, khẽ cắn môi đỏ, có chút do dự:
“Mạnh phu nhân, ta...”
Gả làm thiếp cho một người tàn phế, dù là cô nương trong sạch thế nào cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
Mới ba ngày trôi qua, thực sự quá gấp gáp, Thanh Anh vẫn chưa quyết định được.
Nhận thấy sự do dự, Mạnh phu nhân lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi thêu tinh xảo, nhẹ nhàng đặt vào tay nàng:
“Đây là lễ vật một trăm lượng bạc. Nhà họ Mạnh ta trước giờ ra tay rộng rãi, nếu cô gả vào nhà ta, chăm sóc tốt cho con trai ta, ta tuyệt đối không bạc đãi cô. Còn chuyện đã hứa trước đó cũng sẽ làm xong. Thương vụ này dù sao cũng không thiệt thòi, Thanh cô nương thấy thế nào?”
Một trăm lượng bạc... Quả là ra tay hào phóng.
Nhìn túi bạc trong tay, Thanh Anh sững sờ. Ngày ngày dậy sớm thức khuya bán bánh, cũng chẳng kiếm nổi một lượng bạc.
Lòng thoáng dao động, nàng ngẩng đầu lên, khẽ nói:
“Mạnh phu nhân, cho ta thêm hai ngày suy nghĩ. Hai ngày sau, ta sẽ đến phủ trả lời.”
Nói rồi, nàng định trả túi bạc lại.
Mạnh phu nhân khẽ đẩy tay nàng, giữ lại túi bạc:
“Cô cứ cầm trước, nếu không muốn thì mang trả lại sau cũng được.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Thanh Anh mang theo một trăm lượng bạc trở về nhà.
Còn Mạnh phu nhân lên xe ngựa, xe chậm rãi lăn bánh về phủ Mạnh.
Lão bộc đánh xe tò mò hỏi:
“Phu nhân, chuyện cưới hỏi còn chưa định mà người đã đưa một trăm lượng bạc cho cô ta. Không sợ cô ta cầm tiền bỏ trốn sao?”
Trong xe, Mạnh phu nhân khẽ mỉm cười, tay vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, dáng vẻ tự tin:
“Cô ta sẽ không bỏ trốn, cũng sẽ không từ chối. Hai ngày nữa, câu trả lời chắc chắn là đồng ý. Dù sao, cả thành An Dương này, chỉ có nhà ta mới đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy.”
Phu nhân nhà giàu như Mạnh phu nhân đã trải qua bao sóng gió, từng gặp biết bao người, ánh mắt tinh tường, không sợ nhìn nhầm người.
Tặng trước lễ bạc cho Thanh Anh chẳng khác nào cho nàng một viên thuốc an thần, khiến nàng càng tin tưởng vào uy tín nhà họ Mạnh.
Nghĩ đến bóng dáng gầy guộc nhưng thẳng tắp của Thanh Anh khi rời đi, Mạnh phu nhân không khỏi thầm cảm thán.
Cô nương ấy cũng khá kiên cường, may mà sinh ra trong nhà nghèo, không có ai chống lưng.
Nếu sinh ra trong gia đình giàu có, là thiên kim ŧıểυ thư được nuông chiều, chuyện này e rằng khó thành.
Suy nghĩ một hồi, Mạnh phu nhân lại nhớ đến người con trai tàn tật của mình, lòng thoáng u sầu.
Ba tháng trước, Mạnh Chiêu đi săn ở núi An, khi cưỡi ngựa vào rừng, vốn đang yên ổn thì đột nhiên ngựa bị kinh động, hí vang rồi lao điên cuồng.
Dù Mạnh Chiêu kéo cương hết sức cũng không thể khiến nó dừng lại.
Ngựa chạy dọc theo con đường lớn mà không hề rẽ.
Nhưng cuối con đường là một vách đá dựng đứng.
Nhìn thấy phía trước, lòng Mạnh Chiêu chấn động, không kịp nghĩ ngợi, lập tức nhảy sang sườn dốc bên cạnh.
Khi rơi xuống, hắn nghe rõ tiếng xương gãy vang lên.
Đầu gối đau buốt, Mạnh Chiêu lăn xuống dốc, va vào đá sỏi, cành khô rồi ngất lịm.
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại