Trên đường trở về, Tịnh Xu vẫn chưa thoát khỏi nỗi buồn, có chút rầu rĩ không vui, có chút uể oải.
Uông thị nhìn ra nàng sa sút, hỏi vài câu mới biết là nàng luyến tiếc Nhu Gia, lòng bà cũng không biết làm sao, suy nghĩ một hồi, vén mành lên, phân phó xa phu khoan quay về phủ mà đi Hương Mãn Viên.
Tịnh Dục đang thúc ngựa nghe được lời của mẫu thân, hỏi: “Mẹ, không phải mẹ bắt Xu nhi không được ăn đồ ngọt trước ngày mười lăm à?”
“Ăn một chút không sao, ăn ít thôi.”
Uông thị thương con gái, thấy con gái sa sút nên cũng bất chấp, trước hết cho tâm trạng con gái tốt lên đã.
Quả nhiên, Tịnh Xu vừa nghe được Hương Mãn Viên, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh, trước đó vì xuân yên mà nàng bị bắt kiêng khem rất nhiều ngày, kế tiếp là vì ngày mười lăm phải đi chùa Bạch Mã xem mắt, tiếp tục kiêng khem. Sắp một tháng nàng không được ăn điểm tâm ngọt nổi tiếng rồi, thực sự thèm muốn chết.
Thấy con gái nở nụ cười, Uông thị biết có hiệu quả, lúc này mới yên lòng.
Tịnh Xu thường xuyên ăn điểm tâm ngọt của Hương Mãn Viên, song đây là lần đầu tiên đến tận quán ăn, bình thường toàn sai người mua về, hoặc bảo cha và ca ca mang về.
Lần đầu vào cửa tiệm, Tịnh Xu thoáng hưng phấn, nhưng mới vừa xuống xe ngựa, chợt nghe có người lớn tiếng gọi họ, “Tịnh phu nhân, tốt hơn hết các người trở về nhà đi.”
Ba mẹ con nghe tiếng quay lại nhìn, đó là Tư Nam, chàng nghiêng người dựa tường ở cách đó không xa, cầm một hồ lô rượu, đã uống đến đỏ mặt.
Tịnh Xu thấy chàng, tức giận xoay đầu sang chỗ khác, mặc dù đội mũ có màn che, nhưng vẫn khiến người ta nhận ra nàng đang tức giận.
Tới Hương Mãn Viên ăn bánh có thể gặp nguy hiểm gì? Uông thị nghĩ vậy song không nói ra, sợ con gái sẽ gặp nguy hiểm thật.
Uông thị đang định hỏi chàng lý do, Tịnh Xu hất cằm, đi thẳng một mạch vào trong, Uông thị đành đáp qua loa với chàng, sau đó vội vàng đuổi theo con gái.
Tịnh Xu cũng nghĩ giống mẫu thân, cảm thấy Hương Mãn Viên người qua kẻ lại sẽ không có ma, huống hồ còn có chuỗi đeo tay tràng hạt Phật do Ngụy đại nhân cho để phòng thân, Ngụy đại nhân có nói, chỉ cần mang theo nó sẽ không gặp ma nữa.
Nghĩ đến đây, Tịnh Xu vô thức sờ vòng tay trên cổ tay, xác nhận không có lầm mới an tâm.
ŧıểυ nhị nhanh chóng nghênh đón, hỏi họ ngồi ở đại sảnh hay lên phòng riêng ở lầu hai.
Tất nhiên ở chỗ đông người sẽ tốt hơn, nhưng nàng đội mũ có màn che, không tiện gỡ xuống ngay trước mặt mọi người.
Nghĩ một hồi, đành phải đi phòng riêng.
Gian phòng riêng mà họ đặc biệt yêu cầu sát đường cái, có thể nghe nhìn tiếng người hối hả ngoài đường, mở cửa sổ ra, ánh nắng ngã về tây tràn vào khiến gian phòng trở nên ấm áp.
Gian phòng rộng rãi và sáng sủa như vậy, làm sao có ma chứ?
Tịnh Xu đánh giá gian phòng xong, mẫu thân và ca ca đã chọn món rồi.
ŧıểυ nhị nhanh chóng bưng bánh lên, điểm tâm ngọt ngọt lịm cho vào miệng, Tịnh Xu cũng không nghĩ tới chuyện ma quái nữa.
Tịnh Dục không thích đồ ngọt, nếm hai cái thì dừng, ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh đường phố.
Bên dưới cửa sổ có một đám trẻ ăn mày, bốn người cùng chia nhau một cái màn thầu, Tịnh Dục thấy thế cầm đĩa bánh trên bàn, gọi chúng, bảo chúng vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu, sau đó sẽ thưởng đồ ăn cho chúng.
Thấy có thức ăn ngon hơn, một vài đứa trẻ nhanh chóng nhét màn thầu vào miệng và bắt đầu hát: “Lão gia, ngài nghe ta hát thử, cho nhiều hay ít cũng không chê, cho cái bánh báo, ít bạc vụn vào túi vải…”
Đây là lần đầu tiên Tịnh Xu nghe loại kịch này, không nhịn được đến bên cửa sổ xem.
Năm đứa nhỏ xếp hàng, đứa lớn nhất trông trạc tuổi nàng, đứa nhỏ nhất mới sáu bảy tuổi, đang thay răng, ai cũng gầy guộc đáng thương.
Tịnh Xu không khỏi nổi lòng trắc ẩn, bảo Lục Nghệ kêu thêm mấy phần bánh đưa cho chúng.
Tịnh Dục nghe muội muội nói chuẩn bị món khác cho chúng, nên để điểm tâm ngọt trong tay xuống, ngờ đâu chúng vừa thấy hắn để thức ăn xuống, cho rằng hắn định nuốt lời, nhất thời mồm năm miệng mười bắt đầu mắng.
Không đợi Tịnh Dục giải thích, bọn chúng lập tức vọt vào Hương Mãn Viên, đến thẳng phòng riêng của họ.
Trông mấy đứa trẻ là tay già đời, xông vào như một làn khói, ŧıểυ nhị chẳng thèm ngăn cản, để chúng xông lên lầu.
“Các ngươi gấp gáp cái gì, có thể nợ đồ ăn của các ngươi sao?” Tịnh Dục tức giận nói, vốn có lòng tốt bố thí, hiện giờ chúng tới tận cửa thúc ép, trái lại làm hắn chẳng muốn cho, chỉ cảm thấy người xưa nói không sai, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng trách.
Tịnh Dục giải thích với chúng rằng sẽ cho chúng đồ ăn sạch sẽ khác, chúng vẫn không tin hắn tốt bụng thế, chỉ vào điểm tâm ngọt trên bàn họ nói: “Bọn ta không cần món khác, chỉ muốn đồ ăn trên bàn ngươi!”
Nói xong cũng bất chấp hắn chặn ngay cửa, ỷ mình có vóc người nhỏ bé, chui qua nách hắn.
Tịnh Xu và Uông thị có bao giờ thấy kẻ man rợ như vậy, bị dọa sợ vội vàng đứng dậy tránh ra.
Tịnh Dục còn định ngăn cản, đã bị mẫu thân gọi lại, điểm tâm ngọt trên bàn bị bàn tay bẩn của chúng chạm qua, để chúng cầm đi đi, dù gì lúc nãy hắn cũng đồng ý rồi.
Tịnh Dục đành bỏ qua, ŧıểυ nhị thấy thế cũng không ngăn cản.
Mấy tên ŧıểυ tử vừa ăn như hổ đói vừa nhét vào lòng, nhanh chóng dọn sạch một bàn điểm tâm ngọt, ngay cả đĩa cũng cầm đi.
Chờ chúng đi rồi, ŧıểυ nhị nhanh chóng dọn bàn, từ ŧıểυ nhị kể mới biết, mấy tên nhóc ăn mày này đến đây vào đầu năm, vốn là kẻ hung hăng có tiếng xung quanh đây.
“Tuy chúng còn nhỏ, nhưng đứa nào cũng thích sinh sự, thường vào cửa tiệm quấy rối, làm dân buôn bán xung quanh đau đầu, cũng nhiều lần báo quan, quan phủ phái người bắt vài lần, nhốt một trận, song một khi được thả, chúng lại đâu vào đấy.”
Nghe ŧıểυ nhị nói xong, Tịnh Xu không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng lưng bốn đứa ăn mày chạy đi, lòng thầm lấy làm lạ, không phải lúc nãy có năm đứa ư?
“Bình thường đều là năm đứa, mấy ngày gần đây thiếu mất một đứa, chúng đang đi tìm người, nên những ngày qua không tới cửa tiệm gây rối. Hôm nay nếu không phải thiếu gia chủ động trêu chúng, thì chúng cũng sẽ không tới làm phiền.”
Tịnh Dục căm giận, “Ta thấy bốn đứa chia nhau một cái màn thầu, thấy đáng thương mới tốt bụng bố thí chút điểm tâm ngọt cho chúng, ai ngờ chúng lại không biết điều, lòng tốt bụng của ta đặt sai chỗ sao?”
“Không sai không sai.” Uông thị lên tiếng trấn an con trai.
Tịnh Xu vẫn đang hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, nàng nhớ rõ ban đầu lúc nhìn ra cửa sổ có tận năm đứa, lẽ nào…
Trong lòng Tịnh Xu nảy ra một suy nghĩ không tốt, vô thức sờ vòng tay, ai ngờ vừa sờ trúng, vòng tay lập tức đứt đoạn, tràng hạt rơi đầy đất.
Trong nháy mắt, ngoại trừ ŧıểυ nhị ra, gương mặt của mọi người đều trắng bệch.
ŧıểυ nhị thấy vậy, còn tưởng rằng vòng tay rất quý giá, nhanh chóng đi nhặt.
“Mẹ… chúng ta trở về đi.” Giọng Tịnh Xu run rẩy không kiểm soát được.
Uông thị cũng vậy, mau chóng bảo con trai tính tiền, điều này làm ŧıểυ nhị thấy khó hiểu.
Ngồi trong xe ngựa, Tịnh Xu thuật lại chuyện dị thường lúc nãy cho ca ca và mẫu thân nghe.
Tịnh Dục bày tỏ, ngay từ đầu hắn chỉ nhìn thấy có bốn đứa ăn mày, tuyệt đối không phải năm.
[