Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 10] Ăn mày xin giúp đỡ   

Trước Sau

break
Đoàn người thấp thỏm về nhà, dọc đường đi cũng không thấy chuyện gì bất ổn, Uông thị trấn an con gái không có gì đâu, định chờ trượng phu về, rồi bảo ông đi tìm Ngụy đại nhân hỏi thử. 
“Có cần qua sát vách hỏi không?” Tịnh Dục đề nghị: “Lúc nãy không phải hắn còn chỉ điểm cho chúng ta sao?” 
“Huynh đâu có biết lúc nãy có phải do hắn thiết kế không?” Tịnh Xu hỏi vặn lại: “Mấy ngày nay đeo chiếc vòng đều ổn, sao vừa gặp hắn lại gặp ma chứ?” 
Việc này… Tịnh Dục không chống chế được, đành thôi. 
Lúc phụ thân trở về thì trời đã tối, khỏi cần nghỉ ngơi, ông lập tức đi Ngụy gia. 
Khoảng nửa canh giờ sau, phụ thân trở về nhà, cùng về chung còn có hai người, một già một trẻ, nghe phụ thân giới thiệu mới biết, đây là Ngụy đại nhân và Ngụy Bá Dịch mà nàng sắp sửa xem mắt. 
Tịnh Xu làm sao cũng không ngờ đột nhiên lại gặp mặt Ngụy Bá Dịch, nhất thời nàng có chút mất tự nhiên, còn chưa trang điểm nữa. 
Uông thị cũng không ngờ, bèn nhanh chóng sai người dâng trà. 
Khi hai bên trò chuyện, Tịnh Xu không nhịn được lén quan sát Ngụy Bá Dịch. 
Thấy hắn trạc tuổi mình, trông dáng vẻ là một nhân tài, chẳng qua từ lúc vào cửa đến giờ, hắn chưa từng nở nụ cười, còn lộ vẻ xa cách, lúc cha mẹ nàng nói chuyện với hắn cũng đáp cực kỳ có lệ. 
Dường như phát hiện nàng đang quan sát mình, hắn vô thức nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, Tịnh Xu mỉm cười với hắn, song hắn làm như không thấy, dời tầm mắt đi. Lần này Tịnh Xu có thể xác định, tên Ngụy thiếu gia này căn bản không muốn xem mắt với nàng. 
Hình như nhìn thấu thái độ của hắn, nét cười của Uông thị cũng vơi đi vài phần, không trò chuyện nhiều nữa mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi Ngụy đại nhân rằng giờ Tịnh Xu phải tính sao? 
“Tịnh đại nhân có kể với ta, theo lý mà nói, Tịnh ŧıểυ thư đeo chuỗi vòng tràng hạt sẽ không gặp ma nữa, ắt hẳn sai ở đâu rồi.” 
Nghe Ngụy đại nhân nói thế, Tịnh Xu vô thức nghĩ tới Tư Nam, trong lòng càng thêm khẳng định do chàng tác quai tác quái. 
“Tràng hạt Phật bị tổn hại nghĩa là lần này đã giúp Tịnh ŧıểυ thư chắn tai, hẳn không sao nữa, Bá Dịch, con xem giúp Tịnh ŧıểυ thư thử.” 
Tịnh Xu không ngờ Ngụy đại nhân bảo Ngụy Bá Dịch xem cho mình, nhất thời sững sờ, Ngụy Bá Dịch cũng vậy, hắn phản ứng trước, lập tức thoái thác: “Con ma này lợi hại, bảo vật gia truyền của Ngụy gia cũng bị phá hỏng, năng lực của con có hạn, không giúp được cho Tịnh ŧıểυ thư rồi.” 
Ngụy Bá Dịch ăn nói quái gở, một mặt thông báo chuỗi đeo này là bảo vật gia truyền của Ngụy gia, một mặt lại nói năng lực của mình có hạn, không có cách nào hỗ trợ, rõ ràng là muốn báo cho họ biết, dù Tịnh Xu có thành thân với hắn, cũng không thể cứu được mạng. 
Nhất thời người Tịnh gia đều thu lại nụ cười, bầu không khí trong phòng trở nên lúng túng. 
“Bá Dịch!” Ngụy đại nhân chợt vỗ bàn, lửa giận ngút trời. 
Ngụy Bá Dịch biết nghe lời phải quỳ xuống, thẳng tắp dập đầu mấy cái: “Con bất tài.” 
“Hóa ra vòng đeo tay tràng hạt là bảo vật gia truyền của Ngụy gia, nếu biết sớm thì chắc chắn nhà ta sẽ không nhận.” Uông thị ngắt lời họ, còn nói thêm: “Nay vòng đeo tay đã đứt, các người cứ định giá đi, nhà ta sẽ bồi thường, chắc chắn không chiếm chút lợi từ Ngụy gia các người.” 
“Thằng cháu nhà ta vô lễ, Tịnh phu nhân chớ nên trách tội, vật đó là tự tay ta đưa cho Tịnh đại nhân, xem như tín vật kết thân của hai nhà chúng ta. Bá Dịch không biết ngọn nguồn trong đó nên nói xằng nói bậy, đắc tội rồi, mong Tịnh đại nhân Tịnh phu nhân bao dung.” 
“Tín vật bị hủy rồi, âu cũng là ý trời, đã như thế, ta thấy ước định trước đó của hai nhà coi như xóa bỏ đi.” Tịnh phụ dứt lời, sai người đi khố phòng lấy ngân phiếu ba vạn lượng ra tính bồi thường chuỗi đeo tay tràng hạt. 
Cuối cùng Ngụy đại nhân không nhận ngân phiếu, mặt khác để lại một lá bùa cho Tịnh Xu liền rời đi. 
Khi họ rời đi, Uông thị bảo con gái quay về phòng, nhịn không được oán giận với trượng phu: “Không phải chàng nói Ngụy Bá Dịch lễ phép hiểu chuyện, năng lực tốt nhất trong những đứa cùng thế hệ sao? Hôm nay nó làm trò như vậy, thực sự không biết Ngụy gia bọn họ dạy dỗ con cháu kiểu gì?” 
Tịnh phụ không trả lời, trước đó ông đi hỏi thăm thực sự là vậy, chỉ không ngờ Ngụy Bá Dịch đã sớm có chủ ý khác. Khi ông tới Ngụy phủ, nghe được hai ông cháu họ nói chuyện mới biết. 
Ngụy đại nhân cũng mới biết không lâu, do đã đồng ý với nhà họ, không muốn thất tín nên ép cháu trai đi xem mắt Tịnh Xu. 
Lúc ông tới, hai ông cháu đang nồng nặc mùi thuốc súng, ông chỉ muốn giải quyết chuyện Tịnh Xu trước, nên đành xem như không nghe thấy. Ai ngờ Ngụy Bá Dịch cũng đi theo, nói một cách thẳng thừng không nể nang nhau. 
“"Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, trở về phòng đi. Hôn sự của Xu nhi không gấp, trước mắt nói rõ ràng càng tốt, chỉ hai nhà chúng ta biết thôi, không ảnh hưởng gì. Ta sẽ giúp con gái tìm một lang quân như ý.” 
Tịnh phụ an ủi thê tử, nhíu chặt mày. Trong phòng Tịnh Xu, Lục Nghệ và Lục Lễ vẫn đang oán trách, nói Ngụy thiếu gia kia không có mắt. 
Tịnh Xu không quan tâm các nàng, chỉ chống cằm ngồi đó, chẳng biết đang nghĩ gì. 
Cầm lá bùa trong tay, Tịnh Xu không gặp chuyện kỳ quái nữa, chẳng qua mẫu thân không cho phép nàng ra khỏi cửa, sợ xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn khác. 
Không còn bận lòng chuyện gì, mỗi ngày chỉ việc thêu hoa luyện chữ, cuộc sống dường như trở về thời gian trước, chỉ có hoa hải đường đầy sân, nhắc nhở nàng mọi chuyện trước đó không phải là mộng. 
Song ngày tháng nhàn rỗi trôi qua không được bao lâu, lại có một đám khách không mời mà tới. 
Chính là đám ăn mày đã gặp ở Hương Mãn Viên, bọn chúng la hét đòi gặp nàng, nằm vạ trước cửa nhà nàng không chịu đi, quản gia có xua đuổi thế nào cũng vô dụng. 
Tịnh Xu thoáng ngạc nhiên, chúng cố tình tìm nàng để làm gì? 
Sau khi được mẫu thân cho phép, Tịnh Xu bảo quản gia dẫn tên ŧıểυ tử lớn tuổi nhất kia vào. 
“Các ngươi tìm ta làm gì?” Tịnh Xu cách tấm rèm hỏi hắn, mẫu thân cũng ở kế bên. 
Thiếu niên không trả lời mà quỳ phịch xuống, liên tục dập đầu, “Cầu xin ŧıểυ thư giúp ta tìm đệ đệ.” 
Điều này làm Tịnh Xu bối rối, chuyện này là sao? 
“Ngươi tìm nhầm người rồi, ta đâu có biết đệ đệ ngươi ở đâu?” 
“Đạo trưởng nói, ngài là người cuối cùng gặp đệ đệ ta, hiện giờ chỉ có mình ngài mới có thể giúp bọn ta tìm đệ đệ.” 
“Đạo trưởng? Đạo trưởng nào? Ta chỉ gặp các ngươi có một lần ở Hương Mãn Viên, chưa từng gặp đệ đệ các ngươi…” Nói đến đây, Tịnh Xu dừng một chút, không hiểu sao nhớ lại lúc ở Hương Mãn Viên, nhìn thấy năm đứa trẻ, lẽ nào… 
“Là một đạo trưởng bợm rượu nói cho bọn ta biết.” 
Bợm rượu… Trong nháy mắt Tịnh Xu nghĩ tới An Tư Nam, ba lần gặp chàng, hết hai lần đều đang uống rượu, lẽ nào là chàng? 
“Đệ đệ ngươi trông như thế nào?” 
Thiếu niên khoa tay múa tay một phen, nói: “Cao khoảng chừng này, đang ở độ tuổi thay răng, đúng lúc thiếu mất hai chiếc răng cửa.” 
Trong lòng “lộp bộp”, dựa theo mô tả của hắn, chính là đứa trẻ không tồn tại mà Tịnh Xu đã nhìn thấy khi đó. Khi đó chúng xếp hàng vừa hát vừa kể chuyện theo nhịp điệu, miệng đóng đóng mở mở, nàng thấy rất rõ đứa trẻ ấy thiếu hai chiếc răng cửa. 
Nói như vậy, đệ đệ hắn đã chết. . . 
Tịnh Xu không khỏi sợ hãi. 
“Ngày ấy ta, ta nhìn thấy chỉ là hồn phách của đệ đệ ngươi, suýt chút nữa bị đệ đệ ngươi hại, ngươi hãy bảo vị đạo trưởng kia tìm giúp ngươi đi, ta bất lực.” 
Tịnh Xu nói xong, ra hiệu cho quản gia tiễn khách, thiếu niên giãy khỏi tay quản gia, dập đầu không ngừng, “Đạo trưởng nói không có sự giúp đỡ của ngài sẽ không tìm được đệ đệ ta, ŧıểυ thư, ngài đại nhân đại lượng, giúp bọn ta một lần đi. Sau này bọn ta chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân đại đức của ngài.” 
Tịnh Xu lấy làm lạ, “Tại sao cứ phải cần sự trợ giúp của ta? Không phải hắn biết bấm độn, bản lĩnh lớn lắm hả?” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc