“Bọn ta là huynh đệ nửa vời, không biết ngày sinh của nhau, không có ngày sinh chính xác thì đạo sĩ không tính được.” Thiếu niên vừa nói vừa dập đầu, e sợ nàng không đồng ý, một lúc sau trán hắn xuất hiện vết xanh tím.
Uông thị thấy hắn sốt ruột tìm đệ đệ, nhất thời không đành lòng, nên không tính toán chuyện ở Hương Mãn Viên nữa, bảo quản gia đỡ hắn dậy.
Tịnh Xu cũng vậy, không thể nhẫn tâm nổi, nghĩ một hồi hỏi: “Đạo trưởng bảo ta giúp bọn ngươi như thế nào? Có thể gặp nguy hiểm không?”
“Đạo trưởng nói, chỉ cần ngài gỡ vật phòng thân một đêm là được, chỉ có một đêm, ắt hẳn sẽ không nguy hiểm.”
… Ắt hẳn sẽ không nguy hiểm.
Nhớ tới lần ở rừng trúc, suýt chút nữa bị ma nữ giết chết, Tịnh Xu vô cùng sợ hãi, hồn ma của đệ đệ hắn có thể là ác ma phá hỏng cả vật gia truyền của Ngụy gia, bị hồn ma này bám lấy, đâu còn đường sống nữa?
“Xin lỗi, nếu không tuyệt đối an toàn, thứ lỗi cho ta lực bất tòng tâm.”
Tịnh Xu nói xong, vội vàng bỏ đi, sợ rằng mình lại mềm lòng.
Tiền đề của lòng tốt là đảm bảo an toàn cho bản thân, nếu không thể tự bảo vệ được mình thì làm sao có thể hỗ trợ hắn chứ?
Tuy nhiên, Tịnh Xu nghĩ rằng chắc chắn chúng sẽ không từ bỏ, chắc chắn sẽ dây dưa nàng nữa, dù sao hiện giờ chỉ có nàng mới có thể giúp chúng tìm đệ đệ.
Quả nhiên như Tịnh Xu suy nghĩ, không bao lâu sau có người tới bẩm báo đám ăn mày kia lại tới, mặt khác có thêm An Tư Nam đi theo.
Gặp lại chàng, chàng vẫn cả người đầy mùi rượu, chẳng biết đã uống bao nhiêu.
Trước khi họ nói chuyện, Tịnh Xu tỏ thái độ của mình trước, có thể hỗ trợ chúng, song phải tuyệt đối an toàn, nếu không làm được thì không bàn nữa.
“Không thành vấn đề.” Tư Nam không hề do dự mà đồng ý ngay, “Ta ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, tuyệt đối không gặp nguy hiểm.”
Đối với những lời chàng nói, Tịnh Xu bán tín bán nghi, cũng không biết có nên tin chàng không, dù sao trước kia từng bị chàng thiết kế mà.
Nhìn ra được sự do dự của nàng, Tư Nam lại nói: “Nếu nàng không yên tâm ta ở đây, thì bảo ca ca nàng cầm vật phòng thân của nàng đứng bên cạnh, thấy có gì không ổn thì lập tức để lên người nàng cũng được.”
Tịnh Xu nghĩ một chút, hạ quyết tâm: “Ta tin ngươi thêm một lần nữa.”
Đến tối, chung quy Tư Nam không bỏ đi, cùng bốn đứa ăn mày đợi ngoài cửa, Tịnh Dục cầm lá bùa, cùng Lục Nghệ và Lục Lễ trông chừng trong phòng để Tịnh Xu ngủ.
Uông thị vốn lo lắng cũng muốn canh chừng, nhưng được Tịnh phụ khuyên nhủ. Lần này Uông thị vô cùng không hiểu cách làm của trượng phu, sao lại nhẫn tâm để hai đứa trẻ ứng phó mọi chuyện chứ.
“Mấy ngày nay ta tỉ mỉ tìm người hỏi thăm số mệnh của Xu nhi, nó là người có mệnh cách cực hiếm, bát tự toàn âm, thuộc mệnh quỷ, bẩm sinh trêu chọc thứ âm tà, số mệnh đã sắp xếp phải tiếp xúc với ma. Đây là nhược điểm của nó, nhưng nếu tận dụng tốt, thì sẽ là sở trường của nó, lần này đúng lúc cho nó thử xem.”
“Nhưng An Tư Nam…”
“Nếu hắn muốn mạng của Xu nhi, thì sẽ không cứu nó ở phủ công chúa, nàng yên tâm, không phải còn có Dục nhi trông chừng à.”
Uông thị được trượng phu khuyên, song vẫn trằn trọc trở mình, không yên tâm con gái.
Tịnh Xu cũng ngủ không được, thường xuyên chú ý tất cả động tĩnh trong phòng.
Không biết đợi bao lâu, Tịnh Xu có chút buồn ngủ, dần dần nhắm nghiền hai mắt.
Trong thoáng chốc, nàng nghe thấy một bản ngâm xướng khe khẽ, nàng lại đến Hương Mãn Viên, lại đến gian phòng riêng ấy, trên bàn đặt điểm tâm ngọt mà nàng thích, nhưng khác với ngày đó, gian phòng được thắp đèn, khác với ánh mặt trời chiếu khắp phòng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng lại nghe được bên dưới có tiếng hát quen thuộc: “Lão gia, ngài nghe ta hát thử, cho nhiều hay ít cũng không chê, cho cái bánh báo, ít bạc vụn vào túi vải…”
Nàng vô thức mở cửa sổ, thấy dưới lầu có năm đứa trẻ đứng xếp hàng… năm đứa? Quả thật là năm.
Tịnh Xu đếm đi đếm lại, đều là năm đứa.
Năm đứa thì sao? Tịnh Xu ngẩng đầu, dường như nàng quên mất một điều gì đó quan trọng.
Lại ngẩng đầu, Tịnh Xu phát hiện không biết mình xuống lầu như thế nào, đứng giữa đám ăn mày, chúng đang chia thức ăn mà không nhìn nàng, dường như nàng căn bản không tồn tại vậy.
Đêm tối đổi thành ban ngày, vào lúc hoàng hôn, cả con phố được ánh chiều tà chiếu sáng lờ mờ, nàng đi theo sau năm đứa ăn mày, nhìn chúng đi trộm các cửa tiệm ven đường, nhìn chúng bị các ông chủ ŧıểυ nhị tức giận rượt đuổi khắp đường cùng ngõ hẻm.
Hôm nay hình như vận may của chúng không tốt lắm, đồ ăn trộm được không nhiều, còn bị truy đuổi khá lâu, bị đánh mấy lần. Đến khi trời tối, chút đỉnh thức ăn ấy cũng tiêu hao hết, bụng lại kêu ục ục.
“Đại ca, đệ đói.” Đứa nhỏ nhất phàn nàn với đại ca, vì thiếu hai chiếc răng cửa, nên khi nói chuyện có chút không rõ lắm.
“Ráng nhịn đi, đợi canh năm tiệm bánh bao mở cửa đã.”
Bốn người ca ca cũng hết cách, chỉ có thể quay về chỗ ở trước.
Tịnh Xu thấy chúng lại quay về lân cận Hương Mãn Viên, vào một con hẻm nhỏ, từ ổ chó ở góc tường chui vô sân sau của một gia đình, quen cửa quen nẻo tiến vào phòng củi của nhà đó ngủ.
Gia chủ này là một người mù, dưới gối không có con cái, một mình ở trong một ŧıểυ viện, người mù không biết rằng tường đá nhà mình bị thủng một lỗ, không biết rằng mỗi ngày sẽ có năm vị khách tới nhà mình ở.
Gần đây rét tháng ba, người mù dường như bị cảm lạnh, ban đêm ho liên tục, tới tới lui lui đi ŧıểυ đêm, quấy nhiễu năm đứa bên này cũng ngủ không yên, lo sợ bị ông ấy phát hiện.
Mãi cho đến nửa đêm về sáng, người mù cực kỳ mệt mỏi mới thiếp đi, mấy huynh đệ bị ông ấy giày vò giấc ngủ cũng mệt vô cùng, nên nhanh chóng ngủ mất. Chỉ có người đệ đệ nhỏ nhất vẫn không ngủ được, nó muốn ăn gì đó, lúc này không phải do đói mà do ngứa răng, muốn tìm chút gì đó mài răng.
Lật qua lật lại ngủ không được, lại sợ làm phiền các ca ca, cơ thể nho nhỏ nhẹ nhàng bò dậy, nhẹ nhàng ra khỏi phòng củi.
Vào trong viện, nó ngửi được mùi thơm của bánh, mùi này nó vô cùng quen thuộc, là hương vị điểm tâm ngọt của Hương Mãn Viên. Trước đây mỗi khi chúng kiếm được đồ ăn không ngon, chúng sẽ tới Hương Mãn Viên để ăn, mượn mùi thức ăn thơm, ngay cả thức ăn cho chó cũng có thể nuốt vào bụng.
Đã trễ thế này, sao Hương Mãn Viên còn làm bánh nữa?
Nó nghĩ đi nghĩ lại, bèn chui ra khỏi lỗ chó, ngửi mùi thơm đến Hương Mãn Viên, chỉ nghĩ rằng có lẽ sẽ xin được chút bánh ngon để ăn.
Đêm khuya vắng người, bốn bề vắng lặng, nó giẫm lên tảng đá trèo tường vào Hương Mãn Viên.
Tìm gian phòng có mùi thơm nồng nhất, cửa phòng đã đóng, bên trong thắp đèn, sáng trưng.
Nó nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa, nhìn thấy lồng hấp trên kệ bếp nghi ngút khói, mùi thơm đúng là phát ra từ chỗ này.
Trong mắt đứa trẻ chỉ có điểm tâm ngọt thơm ngon, chẳng chú ý tới có hai người đang ôm nhau ở góc phòng. Nó chỉ nghe được tiếng củi cháy lách tách, chỉ nghe được tiếng nước sôi trong nồi, không để ý tới âm thanh rêи ɾỉ nho nhỏ kìm nén của nam nhân và nữ nhân.
Nó thấy nhà bếp chẳng có ai, bèn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đi đến bếp lò định trèo lên xem điểm tâm ngọt đã chín chưa, lại bị người túm lấy cổ áo từ phía sau, lúc này nó mới biết trong bếp có người.
Đó là một nam nhân, khoác đại một bộ xiêm y, hở gần hết ngực.
Bị nam nhân túm cổ áo nhấc lên, nó mới phát hiện còn có một nữ nhân đang ẩn sau bếp lò, bộ ngực của nữ nhân lộ ra gần hết, đang hốt hoảng mặc xiêm y.
“Cẩu nam nữ…” Trong đầu nó đột nhiên nghĩ tới câu nói mà ca ca từng nói qua, vô thức bật ra khỏi miệng.
Chuyện xấu bị nó phát hiện, nam nhân vội vàng bụm miệng nó lại, sợ nó nói bậy nữa.
Nó cố gắng vùng vẫy muốn thoát khỏi tay nam nhân, song bất kể nó giãy giụa thế nào vẫn không thể thoát khỏi, thay vào đó càng khiến bàn tay bịt mũi miệng mình dùng sức hơn.
Cảm giác nghẹt thở chậm rãi làm nó mất đi sức giãy giụa, nó từ từ mê man. Trong lúc mê man, nó trở thành một người ngoài cuộc, từ trên cao nhìn gã kia bịt mũi miệng mình một cách dữ tợn, nhìn nữ nhân mặc xiêm y xong xông tới, lúc này nó mới thấy rõ, nữ nhân đó là ŧıểυ thư của Hương Mãn Viên.
Nó thấy Trình ŧıểυ thư kéo tay nam nhân ra khỏi mặt mình, nó thấy họ hoảng hốt lo sợ, nó thấy họ giấu nó trong một lòng bếp khác đã tắt lửa, lúc này nó mới biết, mình chết rồi…
[