Nhà bếp của Hương Mãn Viên rất to, có mấy cái bếp lò, lòng bếp cũng rộng lắm, cơ thể nhỏ bé được nhét vào phần trong cùng của bếp, bị tro đen vùi lấp, không ai biết nơi đây giấu một thi thể, cho dù ngọn lửa nướng tỏa ra mùi thịt, cũng bị hương vị ngọt ngào của bánh lấn át.
Tịnh Xu chợt giật mình tỉnh giấc, cả người toát mồ hôi lạnh.
“Xu nhi!”
“ŧıểυ thư!” Mấy tiếng hét đồng thanh làm Tịnh Xu tỉnh táo lại, thấy rõ mọi người trước mắt.
Sắc trời vừa sáng, vẫn còn sớm lắm, ca ca và Lục Nghệ Lục Lễ trông chừng trước giường nàng, An Tư Nam và bốn đứa ăn mày thì chẳng biết từ lúc nào cũng bước vào, nghe tiếng la hét của ca ca, nhanh chóng vây quanh hỏi nàng ra sao?
“Thằng bé, ta mơ thấy thi thể của nó ở trong nhà bếp của Hương Mãn Viên, một trong những lòng bếp, hung thủ là đầu bếp Hương Mãn Viên.” Tịnh Xu hơi kích động, nói năng lộn xộn.
Bốn đứa ăn mày nghe vậy, lập tức đi Hương Mãn Viên, An Tư Nam đến gần xem nàng một chút, sau đó tới trước bàn trang điểm của nàng, lấy một cây bút vẽ hoa điền[1], mặt khác lấy một hộp mực chu sa từ trên người ra, vẽ một lá bùa ngay ấn đường nàng.
Hoa điền: là những họa tiết được vẽ trước trán. Tương truyền con gái Tống Vũ Đế là công chúa Thọ Dương, ban ngày nằm dưới điện Hàm Chương, hoa mai rơi vào trán công chúa thành hình hoa năm cánh không chỉ phủi mãi không hết mà còn lau mãi không phai. May mắn thay, vết hoa lại làm công chúa xinh đẹp và nổi bật hơn. Vậy là đời sau có kiểu trang điểm hình hoa mai giữa mi tâm. Dần dà không chỉ có hoa mai, còn phát triển sang nhiều màu sắc khác nhau như đỏ, xanh lá (nhưng thường nhất vẫn là màu đỏ kiêu sa và sang trọng); hình dạng: cánh hoa, chim, cá; trên đa dạng chất liệu như màu sơn, giấy, lá vàng bạc, cánh hoa, xương cá, vỏ sò, lông chim, cánh chuồn chuồn.
“Gần đây số lần nàng gặp ma quá nhiều, âm khí quá nặng, ta vẽ một lá bùa cho nàng, chốc nữa mặt trời mọc, hãy đi phơi nắng tới giữa trưa.”
Tư Nam vừa dứt lời định rời đi, Tịnh Xu nhanh chóng gọi chàng lại, bổ sung thêm: “Hung thủ cấu kết với Trình ŧıểυ thư của Hương Mãn Viên, đứa trẻ phát hiện chuyện xấu của họ mới bị diệt khẩu.”
“Đã biết, cảm tạ.”
Tịnh Xu không ngờ chàng sẽ cảm tạ mình, nàng thoáng sửng sốt, còn nói: “Nhớ kể cho ta biết chuyện tiếp theo.”
Tịnh Dục và Tư Nam cùng rời đi, Tư Nam vội vàng chạy tới Hương Mãn Viên tụ họp với bốn đứa ăn mày, Tịnh Dục thì đi nha môn báo án.
Cuối giờ Thìn, Tịnh Xu đang phơi nắng nhận được tin tức về chuyện xảy ra sau đó.
Trái lại không phải do An Tư Nam tới nói cho nàng biết, mà do nàng nóng ruột sai người đi nghe ngóng.
Thi thể giấu trong một lòng bếp ở Hương Mãn Viên được tìm thấy, cái bếp đó chuyên dùng để nướng thức ăn, lòng bên trong rất rộng, tích rất nhiều tro. Thi thể được giấu vào phần trong cùng, bị tro đen bao phủ nên không ai phát hiện.
Nghe nói lúc di chuyển ra ngoài, đã bị lửa nướng thành một cái xác khô.
Hung thủ là một đồ đệ của đầu bếp Hương Mãn Viên, theo như gã nói, đêm đó gã đang tập làm điểm tâm ngọt trong bếp, đứa trẻ đến ăn trộm điểm tâm ngọt bị gã bắt được, gã lỡ tay ngộ sát.
Nếu không phải Tịnh Xu mơ thấy những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó, e rằng quả thật sẽ tin vào lời giải thích này.
Gã muốn gánh hết một mình, không chỉ có thể bảo vệ vị ŧıểυ thư vụng trộm với gã, mà còn có thể thoát khỏi tử hình, dù sao cố ý giết người sẽ khác với ngộ sát, thực sự tính toán rất giỏi.
Sự việc trôi qua lâu vậy, chắc chắn hiện trường không còn dấu vết gì, không có chứng cứ, chết không đối chứng, hoàn toàn dựa vào miệng gã.
Tịnh Xu càng nghĩ càng thấy vụ án này sẽ được định tội như thế, trong lòng rất oán hận, nếu giấc mộng của nàng có thể làm chứng cứ thì tốt quá.
Đối với chuyện lần này, Uông thị bày tỏ, nếu kết án, những gì mà nàng mơ chỉ có thể được tính là lời khai từ một phía. Dựa theo giấc mơ của nàng, đứa trẻ trèo tường mà vào, vốn xem như lén xông vào nhà dân. Nó cho rằng nhà bếp không có ai, tự mình tiến vào, xác thực có ý đồ ăn trộm, dùng danh nghĩa bắt kẻ trộm cũng không sai.
“Mẹ, con tìm mẹ để nghĩ cách, mẹ lại khen ngược, còn giúp tên hung thủ phản biện.” Tịnh Xu giận dữ nhìn mẫu thân, rất ai oán.
Uông thị vuốt mũi con gái, cười đáp: “Đây không phải là cùng con phân tích sao, nóng nảy cái gì?”
“Vậy mẹ nói xem giờ phải làm sao đây?”
Tịnh Xu đến xin ý kiến của mẫu thân, chỉ vì sau khi Uông gia chuyển từ võ sang văn, từ thế hệ của ngoại tổ phụ đã nhậm chức ở Đại Lý Tự, ngày thường tiếp xúc nhiều vụ án. Từ nhỏ mẹ nàng mưa dầm thấm đất, nắm rõ luật pháp của bổn triều, ca ca cũng chịu ảnh hưởng từ mẫu thân, theo ngoại tổ phụ luyện võ.
“Cách từ trên người vị ŧıểυ thư ấy, nàng ta là nhân chứng duy nhất ở hiện trường.”
Tịnh Xu lập tức nhụt chí, nhắc nhở mẫu thân: “Họ là đồng bọn, cùng hội cùng thuyền, dù có vạch trần gian tình của họ, nàng ta cũng nghiêng về phía gã đó.”
“Con nói không sai, nhưng chưa nói đến điểm quan trọng. Vạch trần gian tình của họ không khó, dù sao hai người qua lại thân thiết, chắc chắn có thể tìm ra manh mối, chẳng qua vạch trần gian tình của họ rồi, đâu có nghĩa là có thể chứng minh vào ngày xảy ra vụ án, hai người họ đang vụng trộm ở trong bếp, họ có thể cắn chết điểm này mà phản biện. Điều quan trọng nhất hiện giờ là phải chứng minh ngày đó họ vụng trộm ở nhà bếp, bị người chết phát hiện mới muốn giết người.”
Tịnh Xu đăm chiêu gật đầu, sau đó nhìn Lục Nghệ Lục Lễ đang đứng ở một bên, lập tức suy nghĩ, thị nữ hầu hạ bên người chắc chắn biết hành tung của ŧıểυ thư, chỉ cần thị nữ chỉ chứng đêm đó họ lén lút gặp nhau, không phải được rồi sao?
Tuy rằng ý tưởng tốt, nhưng muốn nha hoàn bán đứng chủ tử, việc này thực sự rất khó.
Tịnh Xu suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp, đành chờ buổi tối ca ca trở về, vội vàng hỏi ca ca tiến triển mới nhất.
Từ chỗ ca ca biết được, tất cả mọi chuyện không đơn giản như nàng nghe ngóng.
Vị ŧıểυ thư kia chỉ là con gái của chưởng quỹ Hương Mãn Viên, chủ nhân thực sự của Hương Mãn Viên là Tuyên Bình hầu phủ. Tuyên Bình hầu đã sai người tới đánh tiếng, bảo nha môn nhanh chóng kết án, không nên làm lớn chuyện. Phương đại nhân tra vụ án này không định truy xét tiếp, xem nó như một vụ ngộ sát mà xử lý.
Nhất thời Tịnh Xu suy sụp, Tịnh Dục cũng vậy.
“Điều các con có thể làm đều làm rồi.” Uông thị an ủi con gái và con trai.
“Mẹ, trước đây con cứ nghĩ làm võ tướng tốt hơn quan văn, cảm thấy võ tướng có thể ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia, còn quan văn chỉ biết chơi chữ, không có tác dụng gì. Uông gia bỏ võ theo văn thực sự đáng tiếc, bây giờ con đã biết con thiển cận cỡ nào, hiện không thiếu tướng sĩ ra trận giết địch, chỉ thiếu quan thanh liêm cương trực công chính, vì dân mà chẳng sợ cường quyền.” Tịnh Dục thấp giọng nói, nét mặt rất phức tạp.
“Hiện giờ hiểu vẫn chưa muộn, cha con đã nói với ta, bất kể con muốn theo văn hay võ đều ủng hộ con hết mình, con chỉ cần làm những điều con thích thôi.”
Nghe mẫu thân và ca ca trò chuyện, Tịnh Xu không nhịn được cảm thán cha mẹ có tư tưởng tiến bộ. Cả Tịnh gia đều là quan văn, con trai duy nhất luyện võ từ nhỏ, cha chưa từng trách cứ, thay vào đó đồng ý cho hắn đi Uông gia tập võ, nếu là gia đình khác, đâu có ủng hộ như thế.
Tuy nhiên, nàng còn phải hắt chậu nước lạnh, Tịnh Xu nghĩ một hồi, đưa tay đập lên tay ca ca, nói: “Làm quan văn không dễ hơn võ tướng đâu, nhất là quan thanh liêm.”
Tịnh Xu nói xong liền trở về phòng, trong lòng nghĩ tới chuyện tam phò mã, cũng chẳng biết rốt cuộc An Tư Nam xử lý hắn thế nào, đã nhiều ngày rồi không nghe được bất kỳ tin xấu nào từ phủ công chúa.
Sáng mai chàng tới phải hỏi thử.
Tịnh Xu có rất nhiều chuyện muốn hỏi chàng, hỏi chàng tại sao thiết kế mình, rốt cuộc có mục đích là gì?
Hỏi chàng, tại sao bảo vật gia truyền của Ngụy gia bị linh hồn của đứa trẻ kia làm hỏng? Tại sao hồn phách của nó có thể tiến vào giấc mơ của nàng, mà không chủ động tìm chàng xin giúp đỡ?
Muốn hỏi chàng nhiều thứ lắm, không biết chàng có thẳng thắn trả lời hay không.
Tịnh Xu nghĩ xong, không nhịn được đưa tay sờ ấn đường, hôm nay phơi nắng cả buổi sáng, cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều. Mẹ cũng nói trông nàng có tinh thần hơn trước, sắc mặt hồng hào hơn, chắc chàng là một người tốt nhỉ?
[