Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 13] Thực hiện một thỏa thuận với Tư Nam   

Trước Sau

break
Sự việc không có gì bất ngờ, chỉ lỡ tay ngộ sát, mà còn do đứa trẻ lén xông vào nhà dân trước, cho nên xử phạt nhẹ. 
Có điều cùng ngày kết án, gian tình của gã và ŧıểυ thư bị phanh phui, mọi người đều xôn xao. 
Sau đó chẳng biết từ đâu truyền ra tin đồn rằng đêm đó do gã mượn cớ tập làm điểm tâm ngọt để vụng trộm với ŧıểυ thư, đứa bé ăn mày bị mùi thơm hấp dẫn mà tới bắt gặp được, mới bị họ diệt khẩu. 
Trong lúc nhất thời, mỗi người kể một kiểu về chân tướng của đêm đó. 
Tin đồn không có cách nào ảnh hưởng đến kết quả phán quyết, nhưng chân tướng được đại đa số mọi người công nhận, trực giác của Tịnh Xu mách bảo việc này liên quan đến An Tư Nam. 
Buổi tối hôm đó, ŧıểυ thư không chịu nổi lời đàm tiếu, bèn phóng hỏa tự sát tại nhà, đến khi dập lửa thì ŧıểυ thư đã cháy thành một cái xác cháy sém, Hương Mãn Viên nổi tiếng khắp kinh thành cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, biến thành đống hoang tàn. 
Tịnh Xu nghe được tin Hương Mãn Viên hỏa hoạn lại rối rắm, rõ ràng gã nam nhân kia giết người, tại sao người chết lại là ŧıểυ thư? 
ŧıểυ thư yêu đương vụng trộm, nàng ta lại chẳng phải kẻ giết người. 
Tịnh Xu suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu tại sao An Tư Nam lại giết ŧıểυ thư, cùng Lục Nghệ Lục Lễ thảo luận vẫn không có kết quả, đang định tìm mẫu thân trò chuyện thì có thị nữ báo rằng An thiếu gia tới. 
Được rồi, hỏi thẳng chàng đi. 
Tịnh Xu nhanh chóng đến tiền sảnh, lần này hiếm khi trên người chàng không có mùi rượu. 
“Hương Mãn Viên cháy có liên quan đến ngươi không?” Tịnh Xu không muốn vòng vo, dứt khoát hỏi thẳng. 
“Tại sao nàng nghĩ có liên quan đến ta?” Tư Nam hỏi vặn lại. 
“Vì lần trước chuyện tam phò mã, ngươi nói ngươi đã ra tay trừng trị, nên ta nghĩ lần này nha môn không đưa ra kết quả hợp lý thì ngươi sẽ động thủ, chẳng qua ta không ngờ tại sao ngươi lại giết nàng ta, không phải nam nhân kia giết đứa bé ăn mày ư?” 
“Nàng không ngờ mới là lẽ bình thường, cái chết của nàng ta không liên quan đến ta, cũng không liên quan đến thằng bé ăn mày, có người muốn nàng ta chết thôi.” Tư Nam cố tình không nói toạc ra, để nàng tự suy xét. 
Nghe được không phải do chàng làm, Tịnh Xu thoáng ngờ vực, nhíu mày suy nghĩ một hồi, thử thăm dò: “Lẽ nào là người nhà ép nàng ta?” 
Tư Nam gật đầu, “Đúng một nửa, nàng ta làm ra chuyện tằng tịu khi chưa cưới hỏi đàng hoàng, gây ra tai tiếng chết người, bị người ta đàm tiếu, ảnh hưởng đến danh dự của Hương Mãn Viên. Không chỉ người nhà không tha cho nàng ta, mà Tuyên Bình hầu phủ cũng không tha cho nàng ta.” 
“Ban đầu xảy ra chuyện bếp lò giấu thi thể, có người tới Hương Mãn Viên yêu cầu giải thích, Tuyên Bình hầu phủ mất rất nhiều nhân lực mới đè được chuyện này xuống. Tuy đã giải quyết xong, nhưng rốt cuộc có người chết, không ai dám đến nữa. Họ thấy thế, quyết định mượn ngọn lửa này thiêu rụi Hương Mãn Viên, sau đó chọn vị trí khác xây lại, địa chỉ mới, tên mới, nghĩ rằng thời gian trôi qua, mọi người sẽ dần quên đi chuyện Hương Mãn Viên.” 
“Xem ra cô nương này còn rất đáng thương.” Tịnh Xu than thở. 
“Kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách, bất kể là nàng ta hay thằng bé ăn mày.” 
Tịnh Xu gật đầu, nghĩ tới dáng vẻ kiêu ngạo trước đây của thằng bé ăn mày, có lẽ chúng đã chất chứa oán hận với người của Hương Mãn Viên từ lâu. 
“Gã nam nhân kia thì sao? Gã giết người mà không hề đền mạng, chẳng phải lợi cho gã quá à?” 
“Ngẩng đầu ba thước có thần linh, không phải chưa có báo ứng, mà thời điểm chưa tới thôi.” 
Tư Nam nói xong, nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, lái sang chuyện khác: “Nàng và ta càng có duyên phận hơn, Ngụy gia chỉ giỏi bói toán, không giỏi liên hệ với ma quỷ, không bảo vệ được nàng.” 
Tịnh Xu giương mắt nhìn chàng, lấy làm lại hỏi: “Sao ngươi biết ta nhờ Ngụy gia hỗ trợ? Ta chưa từng kể ngươi nghe mà.” 
“Khụ, hôm đó ta về nhà, đúng lúc trông thấy cha nàng dẫn Ngụy đại nhân vào nhà.” 
Tư Nam mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối, chàng mới tới kinh thành không lâu, đâu có biết gì về Ngụy đại nhân, do chàng kêu thị vệ mà nghĩa phụ để lại cho mình sai sử đi điều tra. 
Ngày đó chàng vẫn nhịn không được bấm quẻ nhân duyên giữa mình với nàng, tính ra là một đôi trời sinh, giai ngẫu thiên thành. Khi ấy tâm trí chàng cũng trở nên linh hoạt hơn, căn bản không dửng dưng tùy duyên nổi. 
Tuy nhiên người tu hành như chàng tự kiểm tra vận mệnh nhân duyên của bản thân là tiết lộ thiên cơ, bản thân chàng biết, song không thể nói toạc ra, không thể nói thẳng cho nàng biết rằng mình là lương duyên của nàng, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, họ phải chọc thủng lớp giấy này mới xem như không tiết lộ thiên cơ. Cho nên chàng luôn để mắt đến mọi động tĩnh của nàng, đồng thời cử người đi điều tra nhất cử nhất động của gia đình nàng, tra ra được nàng muốn xem mắt Ngụy gia Ngụy Bá Dịch, mới đi chia rẽ mối quan hệ với Ngụy Bá Dịch, để hắn chủ động rời đi trước. 
“Thì ra là thế, vậy lúc trước ngươi thiết kế ta, có phải do nhìn trúng mệnh ta đặc biệt không, muốn ta vào môn hạ của ngươi, giúp ngươi đối phó với ma quỷ?” 
Tịnh Xu suy đoán, làm thế nào cũng không nghĩ tới việc chàng vừa gặp đã định chung thân, lần đầu gặp mặt đã có ý với mình, nàng càng nghĩ càng cảm thấy chàng nhìn trúng mệnh nàng đặc biệt, nên mới sắp đặt mọi thứ hòng để nàng vào môn hạ của chàng, muốn nàng hỗ trợ. 
Tư Nam không thể nói thẳng, chỉ đành gật đầu, muốn rút ngắn khoảng cách hơn. 
“Nàng là người có cung mệnh quỷ hiếm có. Nói giản đơn một chút, xác suất người bình thường gặp ma là một, thì xác suất nàng gặp ma là mười. Cứ dựa vào lá bùa trốn tránh chung quy không phải kế lâu dài, chẳng thà theo ta lợi dụng nhược điểm trí mạng này.” 
Tư Nam cố hết sức thuyết phục nàng đồng ý, muốn dụ nàng trở thành sư muội của mình trước rồi tính tiếp. 
Đối với những lời của Tư Nam, quả thật Tịnh Xu có chút dao động, trải qua chuyện thằng bé ăn mày, làm nàng bớt sợ hãi hơn khi gặp ma. 
“Gia nhập môn hạ của huynh có an toàn tuyệt đối không?” 
“Trừ phi ta chết, bằng không ta sẽ bảo vệ nàng chu đáo.” 
Lời chàng nói nghe có chút là lạ, làm Tịnh Xu không nhịn được đỏ cả mặt, ho nhẹ một tiếng, đáp: “Ta suy nghĩ đã, huynh giải thích một số nghi hoặc cho ta trước đi.” 
“Nàng nói đi.” 
Tịnh Xu lấy chuỗi đeo tay tràng hạt đã đứt từ trong lòng ra cho chàng xem, “Không phải thằng bé ăn mày mới chết không bao lâu à, sao có thể làm hỏng bảo vật gia truyền của Ngụy gia chứ?” 
“Tràng hạt này là đồ tốt, chẳng qua nàng tới vào ngày đó thật không may, ngày đó là đầu thất hồi hồn[1] của thằng bé, cộng thêm thằng bé ở trong bếp lò, bị lửa nướng hàng ngày nên oán khí càng sâu, thậm chí không sợ mặt trời. Vì vậy nàng mới gặp thằng bé vào ban ngày, nếu không phải vòng đeo tay của nàng làm thằng bé bị thương, thì e là tối hôm đó đôi cẩu nam nữ kia sẽ chết trong tay thằng bé.” 
[1]Đầu thất là thất đầu tiên, ngày thứ bảy sau khi một người qua đời. Người ta tin rằng linh hồn của người đã khuất sẽ trở về nhà vào “thất đầu tiên” - hồi hồn, gia đình sẽ chuẩn bị một bữa ăn cho linh hồn của người đã khuất trước khi linh hồn trở về, sau đó họ phải tránh đi. Cách tốt nhất là đi ngủ, không ngủ thì trốn vào ổ chăn; Nếu linh hồn người quá cố nhìn thấy người nhà, sẽ khiến người đó nhớ nhung và ảnh hưởng đến việc đầu thai làm người. 
Tịnh Xu hoảng sợ, không ngờ mình vừa tới lại ảnh hưởng nhiều thế. 
“Thằng bé mới chết không lâu, còn lưu lại nhân tính, đáng lẽ không muốn tổn thương nàng, mà thấy nàng nhìn thấy được nó, muốn nàng hỗ trợ, ai ngờ lại bị vòng tay của nàng làm bị thương, cho nên sau đó hồn phách của thằng bé quá yếu, ta không có cách nào làm phép gọi hồn, chỉ đành mượn phần hồn còn sót lại của nó trên cơ thể nàng dẫn nó tới. Nàng xem, ông trời cho chúng ta hợp tác.” 
“Từ trận hoa đào, đến chuỗi đeo tay tràng hạt, đều là Ngụy gia giúp ta, sao huynh dám kết luận Ngụy gia không bảo vệ được ta?” 
“Nếu Ngụy gia biết làm thế nào, thì họ sẽ không chỉ giao bảo bối cho nàng hộ thân, mà phải xua đi âm khí trên người nàng, tăng cường dương khí. Trận hoa đào là đánh bậy đánh bạ, hơn nữa nàng được tổ tiên phù hộ, mới bảo vệ nàng bình an.” 
“Lần trước sau khi gặp ma ở rừng trúc, không phải huynh cũng đâu cho ta cách khác để tăng cường dương khí?” Tịnh Xu đưa ra nghi vấn. 
Tư Nam thoáng nhướng mày, hỏi vặn lại: “Nàng cho rằng món đồ chơi mà trước đây ta tặng nàng là tặng chơi hả?” 
Việc này… chàng có lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú. 
“Ai bảo huynh thiết kế ta trước…” 
“Quả thật ta hơi nóng vội, nhưng xuất phát điểm ta không hại nàng, với cung mệnh này nàng gặp ma là chuyện sớm muộn, thay vì muộn còn không bằng gặp sớm.” 
Tịnh Xu đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng nhìn chàng, Tư Nam nhịn không được lại hỏi: 
“Sao nào? Giờ có bằng lòng vào môn hạ của ta chưa?” 
Tịnh Xu nhìn vào mắt chàng, trong bụng tự có tính toán, hỏi ngược lại: “Không vào môn hạ của huynh, ta cũng có thể hợp tác với huynh, phải không?” 
Tư Nam không ngờ nàng không đồng ý, chẳng hiểu rốt cuộc nàng bất mãn cái gì, không khỏi có chút nóng nảy, “Nàng có vấn đề gì có thể nói ra để thương lượng.” 
Tịnh Xu lắc đầu, mắt sáng quắc nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng, “Chúng ta không làm đồng môn, chỉ làm giao dịch, huynh giữ an toàn cho ta, ta giúp huynh độ ma, được không?” 
Trực giác mách bảo là nàng có ý đồ, Tư Nam suy nghĩ một chút vẫn đồng ý: “Được, nhưng đã là giao dịch thì chúng ta tuân theo các quy tắc của giao dịch, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, ký khế ước hợp tác, không được phép đổi ý.” 
“Được.” Tịnh Xu đồng ý, bèn sai người cầm giấy và bút mực tới, soạn một công văn với thời hạn một năm, có chữ ký của cả hai bên và mỗi bên giữ một bản. 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc