phụ nghĩ nếu đã định sẵn có duyên với An Tư Nam, thì không bằng tin chàng lần này,
nói không chừng ŧıểυ tử này thực sự sẽ là ŧıểυ tế tương lai của mình.
Tuy Uông thị không đồng ý chuyện khuê nữ theo chàng ra ngoài xuất đầu lộ diện, song cũng biết sự an toàn của tính mạng con gái bây giờ là điều quan trọng nhất, danh dự gì đó chỉ đành tạm gác sang một bên.
Uông thị lo lắng, trằn trọc cả đêm không ngủ, trời tờ mờ sáng đã dậy, sắp xếp người bố trí Tây viên một phen, đặt vài giàn hoa to cạnh bức tường Tây viên, lại sai người tặng mấy giàn hoa khác cho An phủ ở sát vách.
Bà nghĩ sau này nếu con gái muốn ra ngoài với chàng, thì trước tiên phải nữ cải nam trang, trèo tường qua An phủ, rồi từ An phủ ra ngoài, chỉ cần hai nhà không nói gì, thì người bên ngoài sẽ không biết.
Vì bảo vệ danh dự của con gái mà Uông thị hao tổn tâm huyết, vừa sắp xếp giàn hoa vừa may nam trang cho con gái, bận rộn cả ngày, khi tận mắt nhìn thấy con gái mặc nam trang trèo qua giàn hoa suôn sẻ, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Tư Nam nghe được tiếng động, cầm bình rượu qua đó xem, thấy nàng vụng về trèo tường, chàng không nhịn được bật cười, tiếng cười rước lấy cái nhìn tức giận của Tịnh Xu, chàng vội vàng ngậm miệng lại, ngồi dưới cây đào chuyên tâm uống rượu của mình.
Vất vả lắm Tịnh Xu mới tiếp đất được, sau khi sửa sang lại y phục, bèn đi về phía chàng, hỏi: “Sao huynh thích uống rượu vậy?”
Tư Nam không đáp, mà hỏi ngược lại nàng: “Sao nàng thích ăn điểm tâm ngọt vậy?”
Tịnh Xu á khẩu, được rồi, nàng không nên lắm miệng hỏi.
Tịnh Xu không nói gì xoay người rời đi, ai ngờ mới vừa đi hai bước lại bị chàng gọi lại: “Tới cũng tới rồi, đừng đi, giờ bắt đầu thôi.”
“Bây giờ?”
Tư Nam gật đầu đứng dậy, đi tới cạnh tường báo Uông thị một tiếng, rồi dẫn nàng đi.
Lần đầu tiên tới quý phủ của Cửu Thiên Tuế, Tịnh Xu có chút thấp thỏm. Nghe đồn Cửu Thiên Tuế không dễ ở chung lắm, cũng nổi tiếng thủ đoạn độc ác, trước đây cửa sổ trong thư phòng hướng về phía An phủ, phụ thân không cho họ mở.
Tư Nam nhìn ra sự e dè của nàng, hỏi: “Nàng sợ cái gì?”
“Huynh có thể làm chủ An phủ không? Ta tới đây, Cửu Thiên Tuế không tức giận chứ?”
“Ông ấy có trách tội thì có ta gánh, nàng không cần sợ gì hết.”
Tư Nam dứt lời, đưa bình rượu trong tay cho nàng, hỏi: “Cần uống một hớp lấy thêm can đảm không?”
Xu lắc đầu, vẻ mặt thoáng e thẹn, đừng trách nàng miên man suy nghĩ, trước đây đi đâu đều có Lục Nghệ và Lục Lễ đi cùng. Tuy từng giao thiệp với chàng vài lần, song rốt cuộc không quen thân lắm, lòng cứ thấp thỏm không thôi.
Tư Nam dừng bước, “Nếu vẫn chưa chuẩn bị xong, thì nàng về trước đi.”
“Không sao, huynh cứ nói ra sắp xếp của huynh là được.”
Sớm muộn gì cũng phải thích ứng, tới cũng tới rồi, bất kể có phải lên thuyền giặc hay không.
“Vậy ta sẽ nói thẳng, nàng hóa trang tệ lắm, liếc một cái là người ta nhận ra ngay nàng cải nam trang, trái lại làm người ta chú ý hơn.”
Tịnh Xu lặng lẽ cúi đầu nhìn ngực mình nhô lên cao vút, thực ra lúc mới mặc nàng cũng cảm thấy không ổn, nhưng mẫu thân nói được, kiên quyết muốn nàng giả trang thành nam tử.
Phát hiện tầm mắt nàng, Tư Nam cũng nhìn theo, thấy chỗ nhô cao kia, chàng thoáng đỏ mặt, nhanh chóng dời tầm mắt. Ý chàng không phải là chỗ đó, mà là nói ngôn hành cử chỉ của nàng, điểm khác biệt giữa cô nương chờ gả và phụ nhân đã xuất giá rõ ràng lắm, huống chi nam và nữ.
“Theo ta thấy, nàng chỉ cần đổi lại nữ trang ăn mặc trái ngược hoàn toàn với ngày thường là được.”
“Bị người ta phát hiện thì sao?”
“Đánh chết không nhận thôi.”
… Cũng đúng, chỉ cần nàng không thừa nhận, người nhà phối hợp theo, thì cho dù người khác có nghi ngờ, cũng chẳng có cách nào vạch trần, trừ phi là tình huống đặc biệt.
“Vậy ta quay về đổi lại.”
“Không cần phiền phức thế.” Tư Nam nói xong gọi một nha hoàn, bảo nàng ta lấy xiêm y của bản thân cho Tịnh Xu thay.
Lần này Tịnh Xu không có ý kiến, theo nha hoàn đến phòng của khách đổi xiêm y, dùng dây buộc tóc mà ŧıểυ nha hoàn cho buộc sơ đầu tóc là xong.
“Thế này được chứ?” Tịnh Xu xoay một vòng trước mặt chàng.
Tư Nam gật đầu, nhìn tóc của nàng, lại vứt cành đào trên tay, cười nói: “Vốn còn tưởng nàng không có trâm cài, không tiện búi tóc, nên ta cố tình tìm cành đào định cho nàng dùng tạm.”
Nói xong, lại nói tiếp: “Về sau ở bên ngoài, ta gọi nàng là Tư Cầm, nói nàng là muội muội ta.”
Tư Nam, Tư Cầm… hóa ra chàng vốn tên là Tư Nam.
Xu nghĩ xong gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt cành đào mà chàng vứt đi, “Nếu huynh cố tình tìm nó, thì đừng để uổng phí.”
Vừa dứt lời, nàng cắm cành đào lên tóc.
Mặt mày Tư Nam mang theo ý cười, nhìn hoa đào mềm mại trên tóc nàng, lại nhìn khuôn mặt mềm mại của nàng, lòng vui sướиɠ nói không nên lời, không khỏi suy nghĩ làm cách nào để tiến thêm một bước với nàng.
Hai người cùng nhau ra cửa thì đã cuối giờ Thân đầu giờ Dậu, hôm nay nhiều mây, không thấy mặt trời, có dấu hiệu trời chuyển, tối sớm hơn, lúc này trời hơi tối rồi.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Đi lung tung trên đường không có mục đích, Tịnh Xu nhịn không được hỏi chàng rốt cuộc định đi đâu.
“Người gặp ma là nàng, không phải ta, ắt hẳn là nàng muốn đi đâu?”
… Tịnh Xu ngẩng đầu nhìn trời, nói một cách lưỡng lự: “Sắp đến giờ cơm rồi, vậy đi ăn cơm đi, ta muốn đi ăn mì vịt cay ở đường Bắc Đại, trước kia thường nghe ca ca ta nói rất ngon, ta chưa từng ăn qua.”
Tư Nam đương nhiên đồng ý, đi từ từ đến đường Bắc Đại.
Đường Bắc Đại cách chỗ họ một quãng, đi một hồi trời cũng tối, người đi đường dần dần thưa thớt, những ngôi nhà ở ven đường đều đốt đèn. Thấy sắc trời tối om, Tịnh Xu bắt đầu sợ hãi, lặng lẽ áp sát chàng.
Tư Nam im lặng cười trộm, chỉ làm như chưa phát giác ra, lại đi một lúc, Tư Nam nghĩ ngợi, bèn ngồi xổm trước mặt nàng, ra hiệu cho nàng nằm sấp trên lưng mình “Đường Bắc Đại còn một quãng nữa, với tốc độ này chúng ta qua đó người ta đóng cửa mất, ta cõng nàng đi thôi.”
“Vậy, hôm khác ăn đi, hôm nay ăn món khác.” Tịnh Xu vô thức từ chối, nàng không định cho chàng cõng, đặc biệt là còn cõng trên đường cái, tuy rằng trời tối đường vắng người, song vẫn làm người ta rất xấu hổ.
“Đi tiệm đó đi.” Tịnh Xu thoáng hoảng hốt, nhanh chóng chỉ tay vào cửa tiệm đang mở.
Tư Nam không thể từ chối, bèn cùng nàng tiến vào cửa tiệm ấy.
Lúc này là giờ cơm, bên trong và ngoài, bên dưới và trên lầu của cửa tiệm đều chật cứng thực khách, khi họ đến đã không còn chỗ nữa, chưởng quỹ đành bảo họ thông cảm, ngồi chung bàn với thực khách khác.
Tịnh Xu nhìn xung quanh, đúng lúc bàn ở góc tây nam có hai người mới ăn xong rời đi, chắc họ cũng ngồi chung, hai người đi rồi, còn hai người nữa đang ăn, thoạt nhìn là hai mẹ con, người mẹ không ăn mà chỉ nhìn con trai mình với vẻ mặt đau khổ.
Người con trai kia trông cỡ tuổi cha nàng, vừa ăn vừa thỉnh thoảng lau nước mắt, chắc hẳn có chuyện buồn, người mẹ đang an ủi.
Nhìn một hồi, Tịnh Xu nghĩ tới mẫu thân của mình, tâm trạng xúc động, bèn nói với chưởng quỹ: “Bàn kia đi.”
Chưởng quỹ nhanh chóng gọi ŧıểυ nhị dọn dẹp bàn đó, thu xếp cho họ ngồi xuống.
Nam nhân đối diện lại lau nước mắt, ngẩng đầu nở nụ cười hữu nghị với họ, sau đó vùi đầu ăn ngụm mì to.
Mẫu thân hắn không nhìn họ, mà chỉ nhìn con trai.
Tịnh Xu chọn một tô mì trộn dầu, Tư Nam cũng bắt chước nàng chọn giống vậy.
“Hai tô mì trộn dầu!” ŧıểυ nhị báo tên món xong rời đi, Tịnh Xu thu tầm mắt, ai ngờ vừa xoay đầu lại bắt gặp ánh mắt của lão thái thái kia, chẳng biết từ khi nào lão thái thái đã nhìn nàng, ánh mắt có chút bất thiện.
Việc này là sao? Nàng đâu có làm gì chọc bà ấy đâu?
Tịnh Xu định hỏi lão thái thái lý do, lại bị Tư Nam ngắt lời trước, chàng hỏi nam nhân ngồi đối diện: “Chẳng hay huynh đài gặp phải chuyện thương tâm gì? Chúng ta gặp nhau âu cũng là duyên phận, có thể nói cho bọn ta nghe thử không?”
Nam nhân lắc đầu: “Không có gì, chỉ là ta đang khóc cho mẫu thân mới qua đời không lâu thôi.”
Hả? Tịnh Xu giật mình, nhất thời sống lưng cứng đờ, nàng kinh hoàng nhìn về phía Tư Nam.
[