Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 15] Đánh lừa ma   

Trước Sau

break
Tư Nam trấn an vỗ vỗ tay nàng đặt trên bàn, ý bảo nàng bình tĩnh. 
“Sinh lão bệnh tử đó là chuyện thường tình, huynh đài đừng quá đau lòng.” Tư Nam nói xong, nhấc ấm trà lên thêm chút trà vào chén hắn. 
Nam tử không trả lời, hắn lắc đầu, nặng nề thở dài một hơi. 
“Nhìn vẻ mặt của huynh đài, chẳng lẽ không phải do cái chết của lệnh đường, mà còn có ẩn tình gì khác?” Tư Nam hỏi xong, hắt nước trà ngay trước mặt nam nhân vào góc tường, sau đó gọi ŧıểυ nhị lấy bầu rượu tới. 
“Gặp nhau là duyên số, quen biết tức là bạn bè, nếu huynh đài không chê, thì chúng ta làm bạn, uống rượu đối ẩm.” 
Nam nhân thoáng do dự, tiếp nhận ý tốt của chàng. 
Mấy chén rượu nóng cay xè uống vào bụng, nam nhân lập tức mở máy hát, hóa ra mẫu thân hắn mắc bệnh nặng, sợ liên lụy con trai nên mới chọn cái chết. 
“Cả đời mẹ ta làm trâu làm ngựa, sắp chết cũng không được hưởng phúc, đều tại ta không có bản lĩnh.” Nam nhân nói xong, nhịn không được bụm mặt khóc. 
Tiếng khóc của nam nhân thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nghe được nguyên do, không ít người đều thở dài. 
Tịnh Xu cũng xúc động, chẳng qua nghĩ tới oan hồn của mẹ hắn đang ở bên cạnh, lại cảm động không nổi . 
Nghe tiếng khóc của nam nhân, Tịnh Xu bất chấp ngẩng đầu lên nhìn lão thái thái lần nữa, vị trí đó đã trống không, không thấy lão thái thái đâu, chỉ còn vết trà ướt mà Tư Nam mới hắt lên. 
“Mẹ ngươi là tự sát sao?” Tư Nam vẫn đang hỏi. 
Nam nhân không trả lời, chỉ liên tục khóc, Tịnh Xu không nhịn được bảo chàng đừng nhắc chuyện đau lòng của người ta nữa. 
Tư Nam nhìn nàng, không hỏi tiếp, đúng lúc này ŧıểυ nhị bưng hai tô mì trộn dầu lên, hai người bắt đầu ăn mì. 
Nam nhân khóc một hồi, ăn hết phần mì còn sót lại của mình, sau đó gọi ŧıểυ nhị tới tính tiền rồi rời đi. 
Tịnh Xu vô thức nhìn về phía Tư Nam, giờ nên làm gì? Không thấy hồn ma đâu, hay phải đi theo hắn? 
Trong lúc hỏi Tư Nam, Tịnh Xu lần nữa liếc nhìn nam nhân kia, ai ngờ lại trông thấy lão thái thái ấy, bà ta dùng tư thế vô cùng quái dị ngồi trên cổ nam nhân. 
“Tư, Tư Nam, lão thái thái ấy lại xuất hiện kìa…” Tịnh Xu sợ hãi nắm lấy cánh tay chàng. 
Mới nói xong, lão thái thái quay đầu lại, nhìn thẳng hai người họ. 
Cái nhìn này dọa Tịnh Xu sợ đến nỗi nhào vào lòng Tư Nam, làm người chung quanh giật mình. 
Tư Nam một tay ôm nàng, một tay lật lại cái tô trên bàn mà nàng bất cẩn úp ngược, nói với người bên cạnh: “Muội muội ta nhát gan, sợ sâu bọ.” 
Tư Nam nói xong, chỉ chỉ mấy con thiêu thân đang bay quanh ánh nến để giải thích. 
“Ta thấy không phải đâu.” Người ở bàn bên cạnh phủ nhận lời giải thích của chàng, “Vừa rồi rõ ràng muội muội ngươi nói lão thái thái lại xuất hiện kìa.” 
Bàn ăn được xếp gần nhau, những lời mà ban nãy Tịnh Xu sợ hãi thốt ra, người ở bàn bên đều nghe được. 
“E là huynh đài nghe lầm.” Tư Nam tiếp tục nói dối. 
“Các ngươi đừng lừa ta, ta ngồi bàn bên cạnh các ngươi đều nghe thấy hết. Muội muội ngươi vừa ngồi xuống, không ngừng nhìn cái ghế trống và nam nhân kia, vẻ mặt rất cổ quái, rõ ràng đã nhìn thấy thứ gì đó. Về sau nam nhân nói là đang khóc cho mẫu thân mình, lúc đó sắc mặt muội muội ngươi bị dọa trắng bệch.” 
Ngay sau khi nói xong, có người khác cũng phụ họa, “Đúng, ta cũng mới nhìn thấy, còn buồn bực thắc mắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” 
Tịnh Xu không ngờ nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt người ta, thảo nào Tư Nam nói nàng cải nam trang không được, những người lăn lộn kiếm sống bên ngoài đều tinh mắt vô cùng. 
“Có lúc muội muội ta quả thực nhìn thấy một số thứ mà người thường không thấy được.” Tư Nam chỉ đành thừa nhận. 
Nghe chàng thừa nhận, càng có nhiều người xem náo nhiệt hơn, người này truyền tai người kia, một lúc sau toàn bộ thực khách trong quán đều biết, không ít người ở trên lầu cũng xuống lầu xem hai người họ. 
“Các ngươi đã nghe những gì nam nhân kia nói, điều bọn ta biết cũng giống như các ngươi. Về phần muội muội ta, muội ấy bị bệnh nặng cách đây không lâu, nguyên khí còn chưa khôi phục, mới có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy.” 
“Thế thì tại sao ngươi lại hỏi có phải mẫu thân hắn tự sát không?” Các vị này quyết tâm truy hỏi đến cùng. 
“Ta chỉ nghĩ rằng nếu mẫu thân hắn cam tâm tình nguyện chịu chết, thì tại sao hồn phách còn lưu lại nhân gian, cứ theo hắn mãi?” 
“Có lý, ta thấy nói không chừng mẫu thân hắn căn bản không phải tự sát, mà là con trai cảm thấy mẫu thân đã già, dù tốn rất nhiều tiền chạy chữa cũng không sống được mấy năm, bèn từ bỏ việc chữa trị cho mẫu thân, giống như người trong làng ta…” Mọi người ngay lập tức đồng ý, sau đó bắt đầu suy đoán, lại kể ra những gì mình đã nghe để chứng minh sự suy đoán của mình. 
Người này chưa nói hết, có người khác phản bác hắn, “Nếu mẫu thân hắn do hắn giết, thì tại sao hắn khóc đến thương tâm vậy? Hắn khóc khá lâu đấy.” 
Không đợi người này trả lời, người khác đã nhảy lên trước nói: “Cái này ta biết, chỗ ta gọi nó là đánh lừa ma. Một người già chết theo cách này, con trai và con gái sợ bị trách móc, nên khóc lóc thương tâm suốt bảy ngày, làm bộ có hiếu để lừa gạt qua thất đầu tiên, chờ linh hồn của người già ấy quay về địa phủ là được.” 
Mỗi người ngươi một câu ta một câu phát biểu quan điểm của mình, nhất thời tiệm ăn huyên náo hẳn. 
Tư Nam không nhiều lời với họ, nhận khăn tay mà Tịnh Xu đưa, lau vết mỡ trên tay xong, bảo ŧıểυ nhị bưng thêm hai tô mì. 
Sau khi hai người ăn xong thì bỏ đi, mọi người trong tiệm vẫn còn lớn tiếng bàn luận, chẳng qua từ chuyện này, những chuyện ma quái khác cũng được nhắc đến. 
Nhắc tới chuyện siêu nhiên, mọi người đều cực kỳ thích thú. 
Tư Nam kéo Tịnh Xu xuyên qua đám đông, đến quầy thanh toán tiền rồi lập tức rời đi. “Chúng ta mặc kệ lão thái thái kia sao?” Ra khỏi tiệm ăn, Tịnh Xu vội vàng hỏi chàng, trước đó ở bên trong, nàng sợ mình mà hỏi lại bị những người khác nghe được, dẫn đến hiểu lầm không cần thiết, mới nhẫn nhịn đến bây giờ. 
“Lúc nãy không phải có người nói rồi sao?” 
Tịnh Xu sững sờ, “Ý huynh nói là đánh lừa ma hả?” 
Tư Nam gật đầu, “Tình huống của hắn rất có thể giống như mọi người đoán, chuyện như thế này không hiếm.” 
“Cha mẹ bị hại thành ma, khi thấy con cái khóc lóc, nghe được sự bất đắc dĩ của con cái, cuối cùng cũng sẽ tha thứ.” 
“Đây là mẹ ruột của hắn mà, sao hắn ra tay được?” Tịnh Xu không có cách nào tưởng tượng nổi chính tay mình giết mẫu thân. 
Tư Nam quay đầu nhìn ŧıểυ thư yêu kiều này, nhìn khuôn mặt trắng nõn nà của nàng, đáp: 
“Cuộc sống luôn gặp những điều bất đắc dĩ, sau này nàng sẽ hiểu thôi.” 
Tư Nam dứt lời, nói sang chuyện khác: “Ngày mai ra ngoài, nàng dùng bút tạo ra điểm khác biệt nhỏ trên khuôn mặt mình, sau này trong trường hợp ai đó thắc mắc về danh tính của nàng, thì chỉ cần lấy nó ra mà nói.” 
Tịnh Xu gật đầu, còn đang suy nghĩ câu nói trước đó của chàng, cuộc sống luôn gặp những điều bất đắc dĩ, tại sao dưới tình huống bất đắc dĩ, lại có thể chính tay giết mẹ ruột chứ? 
Tịnh Xu nghĩ một lúc, hỏi chàng: “Có thể giống như lần trước, để ta mơ thấy bà ta được không? Suy đoán vẫn sẽ có sai lệch, ta muốn biết chân tướng rõ ràng, để không gây ra thêm mạng người nào nữa.” 
“Không cần, đi vào giấc mộng tiêu hao nguyên dương của nàng lắm, chúng ta đi tìm con trai bà ta hỏi thẳng là được.” 
Hả? Tịnh Xu buồn bực, “Sao huynh tìm được hắn? Huynh đâu có quen hắn, làm sao biết hắn ở đâu?” 
Tư Nam tới gần nàng, ghé bên tai nàng khẽ nói: “Lúc nãy ta có bỏ một ít đồ vào trong rượu.” [
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc