Tư Nam thầm nghĩ tùy duyên, song nhớ tới từng cái nhăn mày nụ cười của ŧıểυ cô nương kia, nhớ tới giọng nói hờn dỗi gọi Tư Nam ca ca của nàng, lại cảm thấy vô cùng đáng tiếc, thiếu một chút nữa thôi là thành công rồi.
Có một số người biết ngay đó là định mệnh của đời mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, lần đầu gặp nàng thì chàng đã biết, lập tức có chủ ý.
Xem tướng thấy số mệnh nàng khác thường, chờ nàng đi rồi, chàng lặng lẽ tới nhà nàng xem vị trí rừng đào hòng xác nhận một số suy đoán của mình. Lúc đó vừa hay nghe được chủ tớ họ nói chuyện, biết là ngày mai nàng phải đến phủ công chúa tham gia xuân yến, hỏi thăm một phen, biết được xuân yến này thực chất là nơi gặp gỡ giữa các công tử và ŧıểυ thư, chàng lập tức nhờ nghĩa phụ cho mình một suất vào cửa.
Thấy nàng có thể gặp ma, chàng bèn cho một lá bùa vô dụng, vốn định làm anh hùng cứu mỹ nhân, đến gần nàng hơn, nếu không phải vì câu nói ‘ngày sau ta chắc chắn sẽ báo đáp’, thì chàng sẽ không dùng phương pháp bột mì và nước ŧıểυ đồng tử. Chàng cố tình sử dụng dấu chân ma nhằm gia tăng nỗi sợ hãi của cả nhà nàng, để họ hứa gả ŧıểυ cô nương cho mình sớm một chút, đâu ngờ trái lại vẽ rắn thêm chân, vẽ vời thêm chuyện.
Xem ra thời gian chưa tới, đành tùy duyên vậy.
Ra khỏi cửa, Tư Nam không nhịn được lại nhìn Tịnh phủ ở sát vách, cũng chẳng biết họ đang có quyết định gì?
Tư Nam suy tư rời đi không hề cảm thấy cách mình để nàng gặp ma có vấn đề, số mệnh nàng đã như thế, tránh được nhất thời, chứ không tránh được cả đời, gặp ma là chuyện chẳng thể tránh khỏi, đã là chuyện sớm muộn, còn không bằng gặp sớm một chút.
Tư Nam dửng dưng tùy duyên, song Tịnh Xu không dễ buông xuống được, vừa nghĩ tới vô số lời nói dối ban đầu của chàng, nàng lại tức giận và khó chịu không nói nên lời, tức đến mức khóe miệng nổi mụn.
Điều này làm mẹ nàng lo lắng, rất sợ nàng sẽ không khỏi trước ngày mười lăm, mặt bị phá tướng, không tiện đi xem mắt Ngụy gia.
Uông thị sốt ruột sai người đi mời đại phu tới, Tịnh Xu cũng không ngờ vì nốt mụn nho nhỏ vậy, mà mình phải uống thuốc đắng mấy ngày, nhất thời càng ghét Tư Nam hơn.
Cũng may thuốc này uống không uổng phí, điều trị từ trong ra ngoài nốt mụn nhanh chóng biến mất. Khi thấy sắp tới ngày mười lăm, bất ngờ phía biểu tỷ truyền ra tin tức đính hôn, chính là ngày mười tám tháng sau.
Cừ thật, sao mà thỏa thuận sớm thế? Không phải Khâu Ương Chân đang ở biên quan, phải cuối năm mới trở về sao?
Nghe được tin cưới xin của biểu tỷ, Tịnh Xu ngồi không yên, lúc này sai người chuẩn bị xe ngựa đi nhà ngoại.
Hiện tại Uông thị không yên lòng để nàng ra cửa một mình, dứt khoát đi chung với nàng, cũng vừa hay trở về thăm cha mẹ, cùng đi còn có Tịnh Dục nữa.
Uông gia vốn là võ tướng thế gia, hai thế hệ gần đây dần chuyển từ quan võ sang quan văn, chỉ còn người con trai thứ hai hiện là quan võ, đến bây giờ là phó tướng của Khâu tướng quân.
Khâu Ương Chân là đích tử của Khâu tướng quân, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Nhu Gia.
Ba năm trước khi Khâu Ương Chân đi quân doanh nơi biên quan rèn luyện, hai nhà trao đổi tâm ý với nhau, chỉ chờ Nhu Gia làm lễ Cài trâm, Khâu Ương Chân ra ngoài rèn luyện ba năm rồi trở về là cho hai người thành thân.
Phía Uông gia nhận được một lá thư từ họ, Nhu Gia đã chờ họ ở cửa, cùng với một số tỷ muội huynh đệ khác.
Tịnh Xu hành lễ với từng người, sau đó theo mẫu thân đi bái kiến ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, kế đó nhanh chóng mượn cớ muốn kéo Nhu Gia biểu tỷ đi.
Ngoại tổ mẫu thấy buồn cười, bèn trêu ghẹo: “Xu nhi chỉ thân thiết với Gia nhi, làm ngoại tổ mẫu ghen tỵ.”
“Ngoại tổ mẫu nói oan cho Xu nhi rồi, Xu nhi thân với ngài hơn.” Tịnh Xu nói xong, ôm lấy tay ngoại tổ mẫu, khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, ngọt ngào gọi ngoại tổ mẫu, dỗ dành lão thái thái cười toe toét, cũng ôm nàng không buông.
“ŧıểυ nha đầu này, dẻo mồm dẻo miệng quá, không biết học theo ai, được rồi được rồi, đi chơi với Nhu Gia đi.”
Rời khỏi chỗ ngoại tổ mẫu, vừa mới đi xa, Tịnh Xu lập tức không giả vờ nữa, kéo biểu tỷ chạy chậm về viện của tỷ ấy.
“Cũng chỉ có muội mới dám làm càn ở trước mặt tổ mẫu, dám chạy trong sân như vậy.” Chạy một trận, làm Nhu Gia vỗ ngực khẽ thở hổn hển, Tịnh Xu lại không có chút thở gấp, hai nàng nhìn nhau, trái lại Tịnh Xu càng giống con gái nhà võ tướng hơn.
“Tỷ làm nũng với ngoại tổ mẫu nhiều là được.”
Nhu Gia vội vàng lắc đầu, “Ta không dám đâu.”
Phép tắc nhà võ tướng luôn ít hơn nhà quan văn, Uông gia bỏ võ theo văn, lão thái thái bèn siết chặt phép tắc, nhất là nữ quyến, từ nhỏ đám Nhu Gia đã bị quản thúc như ŧıểυ thư khuê các, nhất cử nhất động đều rất chú trọng.
Tịnh Xu có thể tránh được cách dạy của ngoại tổ mẫu, một phần do nàng là cháu ngoại, một phần do cha nàng. Cha nàng đảm nhiệm chức Lễ bộ thị lang, ngoại tổ mẫu cảm thấy giáo điều của nhà nàng là thủ lễ nhất.
Mặc dù Uông gia đông con đông cháu, song người có thể càn rỡ trước mặt lão thái thái Uông gia cũng chỉ có mình Tịnh Xu, tuy Nhu Gia là đứa cháu gái do một tay lão thái thái nuông nấng, nhưng cũng chẳng dám làm càn ở trước mặt bà.
Tịnh Xu biết vấn đề này khó mà giải quyết, bèn chuyển đề tài: “Tỷ nói xem, sao nhanh chóng đính hôn với Khâu Ương Chân vậy?”
“Còn không phải vì mấy hôm trước phát sinh chuyện tại xuân yến ư, bát hoàng tử thi uống rượu với công tử nhà Cửu Thiên Tuế, say bất tỉnh nhân sự, xuân yến chưa kết thúc đã bị người ta khiêng đi. Cho nên ta thành người duy nhất ở hiện trường ngồi đối diện với hắn, lại còn là hắn chủ động ngồi xuống.”
“Chúng ta biết hắn không nhắm trúng ta, nhưng những người khác không biết ấy. Bên ngoài có nhiều lời đồn, vô số người nhìn chòng chọc vị trí bát hoàng phi đã bí mật nhắm vào nhà chúng ta rồi, tổ mẫu sợ sẽ ảnh hưởng danh dự ta, nên muốn nhanh chóng xác định chuyện chung thân của ta với chàng.”
“Hóa ra là vậy…” Tịnh Xu không nhịn được nghĩ tới chuyện bị người ta thiết kế bước vào rừng trúc ở phủ công chúa, tự trách: “Tại ta liên lụy tỷ.”
“Xem muội nói kìa, sao lại trách muội được? Cũng đâu phải muội trêu chọc bát hoàng tử tới.”
Nhu Gia mỉm cười, không hiểu ý nàng, Tịnh Xu chỉ đành tức tối kể chuyện Tư Nam thiết kế mình cho biểu tỷ nghe, “Nếu không phải ta dẫn dụ An Tư Nam, thì cũng không có chuyện bát hoàng tử.”
Nhu Gia không đáp lời ngay lập tức, mà đăm chiêu hỏi: “Lần này tại sao An thiếu gia thiết kế muội?”
“Ai, ai mà biết hắn.” Tịnh Xu đáp có chút hốt hoảng.
Nét cười trên gương mặt Nhu Gia càng sâu hơn, chế nhạo: “Chứ không phải do hắn để ý muội, nên mới cố tình thiết kế à? Đã như vậy, cô trượng cô mẫu sẽ không quan tâm đến xuất thân của hắn.”
“Tỷ đừng nói bậy, trước khi tham gia xuân yến, ta và hắn chỉ mới gặp có một lần.” Tịnh Xu vội vàng phản bác, nét mặt cũng đỏ ửng.
Thoạt nhìn chàng hao hết tâm tư thiết kế việc này, nhưng kết quả cuối cùng chính là muốn mượn việc nguy hiểm đến tính mạng nàng, để ép cha mẹ nàng nghe theo lời chàng, giao nàng cho chàng.
Tuy nhiên đổi một góc độ khác mà nghĩ, lại cảm thấy là lạ, chỉ mới gặp một lần, nói vài câu, có thể thích cỡ nào? Đáng giá cho chàng phải nghĩ cách thiết kế nàng vào ngày hôm sau?
Nói một cách khác, cho dù thật lòng yêu thích đi nữa, cũng không thể vội vàng đúng không?
Thay vì nói thích, thì nàng cảm thấy chàng đang kiếm lợi từ trên người nàng.
Có điều mình có cái gì để chàng mưu toan chứ?
Tịnh Xu suy đoán theo lẽ thường, song không biết rằng chàng luôn hành động không theo lẽ thường.
Suy đoán xong, Tịnh Xu bình ổn hơi thở xua đi sắc đỏ hây hây trên gương mặt, khôi phục lại sự bình tĩnh ban đầu.
Mấy ngày nay nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không biết rốt cuộc mình đáng giá đến mức nào để chàng hao tốn tâm tư thiết kế.
Nàng không biết, Nhu Gia lại càng không biết, bèn hỏi sang chuyện khác: “Vậy muội quyết định nghe theo cô trượng cô mẫu, xem mắt Ngụy Bá Dịch hả?”
Tịnh Xu gật đầu, “Nếu không xảy ra sai lầm, thì ta và hắn chắc tám chín phần.”
Nghe được lời này, Nhu Gia nhịn không được thở dài, đưa tay ôm lấy nàng, thương cảm nói: “Chớp mắt chúng ta đều phải xuất giá, ngày tháng sau này có thể sẽ khó gặp mặt hơn.”
“Sao có thể, sau này sẽ thường qua lại mà, dù gì cũng đều ở kinh thành.” Nhắc đến chuyện này, Tịnh Xu dừng một chút mới nói tiếp: “Không lẽ Khâu Ương Chân bắt chước phụ thân hắn, về sau thường trú nơi biên quan?”
“Ừm… từ bức thư hắn gửi cho ta có thể nhìn ra, hắn muốn ở chỗ đó hơn.”
“Vậy sau này sẽ khó gặp nhau rồi.”
Hai tỷ muội nhắc tới đề tài này đều tràn đầy buồn bã, hai người ôm nhau rất lâu không nói lời nào, mãi đến khi Uông thị tới giục về nhà mới thôi.
Trước khi đi, Nhu Gia do dự nói với nàng: “Xu nhi, ta có chút sợ, ta cảm thấy hôn sự của ta và chàng sẽ không thuận lợi.”
“Tỷ đừng nghĩ nhiều, bát hoàng tử đâu có để ý tỷ, trừ phi phía Khâu Ương Chân có chuyện, bằng không tỷ chắc chắn là Khâu thiếu phu nhân.”
Tịnh Xu trấn an xong, dưới sự thúc giục của mẫu thân mà lên xe ngựa, nàng không biết rằng mình một lời thành sấm.
[