Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 7] Những tính toán của Tư Nam   

Trước Sau

break
  
Lần này rốt cuộc thoát khỏi tay người kia, nàng lăn một vòng tháo chạy, bất chấp hiện giờ mình đang khỏa thân. 
Nam nhân đó không chịu buông tha vội đuổi theo, nàng sợ hãi đến nỗi rớt mất một chiếc giày, chân bị đá vụn cứa chảy máu, nhịn đau chạy tới tịnh phòng trong rừng. 
Chỗ đó có hai nha hoàn đang trông coi, có lẽ được sắp xếp hầu hạ tại đây, thấy nàng khỏa thân chật vật chạy tới, bèn mau chóng tiến lên đón nàng, hỏi han đã xảy ra chuyện gì. 
Nàng túm chặt lấy hai nha hoàn, cho rằng mình được cứu, đang định nói ra chuyện xấu xa kia thì nam nhân đó tới, nàng hét lên một tiếng, nhanh chóng trốn sau lưng nha hoàn. 
“Chính, chính là hắn? Là hắn khinh bạc ta!” 
Mã ŧıểυ thư chỉ vào hắn lên án, hai nha hoàn lại không lên tiếng, chỉ quỳ phịch xuống, “Phò mã gia.” 
Lúc này Mã ŧıểυ thư mới biết người vừa khinh bạc mình chính là tam phò mã. 
Tuy hai nha hoàn có lòng muốn giúp nàng, song tiếc rằng đối phương là chủ tử nhà mình, tính mạng mình và cả gia đình đều nằm trong tay người ta, nên đâu dám giúp đỡ. Thay vào đó bị hắn ép bắt lấy ŧıểυ thư yêu kiều như hoa như ngọc, hỗ trợ hắn giạng chân và mở ŧıểυ huyệt của ŧıểυ thư ra, hỗ trợ hắn xâm nhập phá thân nàng. 
Máu đỏ rơi xuống nhuộm đỏ một mảnh đất, ŧıểυ thư hét khan cả cổ, khóc sưng cả mắt. 
Tam phò mã nổi thú tính, uy hiếp ba người không được nói ra ngoài, sau đó kéo quần lên bỏ đi. 
Hai nha hoàn nhặt xiêm y bị rơi trong rừng, hầu hạ ŧıểυ thư mặc vào, nói vô số lời trấn an, giúp tam phò mã khuyên nàng giấu giếm chuyện này. 
Mã ŧıểυ thư chẳng nói tiếng nào, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị muốn đưa mình rời khỏi của các nàng, bản thân thì khập khiễng bước đi, không ai ngờ nàng sẽ tự sát trong rừng, cho đến khi tiệc tàn mới được phát hiện. 
Tam công chúa biết được việc này, mắng tam phò mã một trận, đưa thi thể về cho Mã gia, cưỡng ép lẫn dụ dỗ Mã gia ngậm miệng, chỉ nói với bên ngoài rằng ŧıểυ thư đột ngột bệnh nặng qua đời. 
Cái chết của Mã ŧıểυ thư đổi lấy việc cha được thăng hai cấp trong vòng một năm, vốn tưởng rằng việc này sẽ kết thúc như thế, đâu ngờ không lâu sau có tin đồn rừng trúc có ma. 
Đầu tiên là có người nghe được tiếng nữ tử khóc nức nở vào ban đêm, sau đó nghe được tiếng hô cứu mạng của nữ tử, kế tiếp liên tục có mấy nha hoàn treo cổ tại chỗ đó, trong đó có hai nha hoàn đồng lõa với tam phò mã, tư thế treo cổ giống hệt vị ŧıểυ thư kia. Tam công chúa bèn hạ lệnh phong tỏa rừng trúc, cấm người bước vào, chỉ đợi ngày hoàng đạo chặt hết rừng trúc. 
“Ngươi xử trí oan hồn của Mã ŧıểυ thư thế nào?” Sau khi nghe xong, Tịnh Xu vẫn nghĩa không ra rốt cuộc là người nào lợi dụng ma quỷ hại mình. Về phần Mã ŧıểυ thư mà chàng kể, nàng có chút ấn tượng, nghe những trải nghiệm bi thảm của Mã ŧıểυ thư, nàng không khỏi thương cảm, không khỏi hiếu kỳ kết cuộc của nàng ấy. 
“Giúp nàng báo thù, hóa giải oán khí, độ nàng xuống âm phủ.” 
“Ngươi giúp nàng giết tam phò mã ư?” Tịnh Xu có chút không tin, nhắc tới phần sau, giọng nàng nhỏ dần. 
Tư Nam lắc đầu, vẫn không kể tỉ mỉ cho nàng biết, chỉ đáp: “Có đôi khi sống càng khó chịu hơn chết.” 
Nhìn vẻ mặt ung dung của chàng, bỗng dưng nàng cảm thấy vào môn hạ của chàng siêu độ oan hồn, hình như cũng không tệ. 
Tịnh Xu đang định hỏi vào môn hạ chàng có ích lợi gì, ai ngờ vừa mở miệng hỏi, đã bị phụ thân ngắt lời. 
Nhìn dáng vẻ của phụ thân, dường như không muốn nàng hành động vội vàng, Tịnh Xu đành ngậm miệng trước, chờ Tư Nam rời đi mới hỏi phụ thân tại sao. 
“Việc này tạm thời không vội, hỏi thăm thêm người khác đã, đừng chỉ tin mỗi một người.” 
Tịnh phụ đã có tính toán, Lễ bộ có bốn ti, chịu trách nhiệm tiếp đón sứ thần nước ngoài, lên kế hoạch tổ chức lễ lớn, giám sát giáo dục thi cử, trong đó Khâm Thiên Giám tổ chức lễ lớn không thiếu cao nhân ở mặt này, tìm hiểu kỹ càng trước, không thể chỉ nghe mỗi tên ŧıểυ tử ấy. 
Việc này không nên chậm trễ, phụ thân chẳng thèm dùng cơm tối lập tức tới Khâm Thiên Giám thăm hỏi Giám chính Ngụy đại nhân. 
Sau khi hỏi thăm mới biết, năm đó chính Ngụy đại nhân dạy cho phụ thân ông cách trồng rừng đào chắn tai. 
Ngày Tịnh Xu ra đời, tổ phụ đang cùng Ngụy đại nhân thương lượng việc tế tự cuối năm, hạ nhân báo tin vui cháu gái ra đời, Ngụy đại nhân tặng một quẻ, phát hiện không ổn mới dạy ông cách này. 
Tịnh phụ bèn thuật lại chuyện xảy ra gần đây cho Ngụy đại nhân nghe, sau khi nghe xong, Ngụy đại nhân không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Quẻ năm đó của ta có nói rõ, con ngươi chỉ cần thành thân là giải được, hiện giờ con ngươi gặp nạn, lúc này hắn tới, đây là số mệnh. Chẳng qua hắn tính kế các ngươi rồi, dựa vào bản lĩnh của hắn, hắn đã phát hiện ra từ lâu kiếp nạn lần này của con ngươi. Nếu có lòng, hoàn toàn có thể giúp con ngươi tránh được, căn bản sẽ không gặp ma, sẽ không phá vận, chứ đừng nói chi ma gõ cửa đêm qua. Bột mì gì đó dấu chân ma gì đó, rõ ràng đều do hắn thiết kế để dọa gia đình các ngươi.” 
Tịnh phụ gật đầu, trước đó ông cũng cảm thấy cách làm của Tư Nam có chút không đúng, khoan nói tới ma quỷ, chỉ nói đến việc tra án, biết rõ hung thủ có khả năng gây án, vậy tại sao không bắt lại trước? Chàng có thể chặn ngay cửa Tịnh Xu, tất nhiên trong rừng trúc cũng có thể phòng được, tại sao không dùng biện pháp an toàn hơn, thích hợp hơn? Chẳng may phía Tịnh Xu phát sinh chút sai lầm, không phải là thêm một mạng người à? 
Nước ŧıểυ đồng tử dùng để phòng thủ, bột mì thì nhằm để ma hiện hình, có thể nghe được tiếng ma gõ cửa chỉ có mỗi Tịnh Xu, nhưng dấu chân ma thì tất cả mọi người đều nhìn thấy. Dường như chàng cố tình để họ thấy, cố tình làm họ sợ hãi. 
“Dựa theo ngài nói, hiện Xu nhi nhà ta vẫn có thể xoay chuyển? Xin ngài hãy giúp đỡ lần nữa.” 
“Ta giúp nhất thời, không thể giúp cả đời, xoay chuyển giống như hắn nói, số mạng của con ngươi quả thật phải nhập đạo. Năm đó ta có nói với cha ngươi, chẳng qua ông ấy cảm thấy tu hành quá khổ cực, đau lòng cho cháu gái phận nữ lưu, nghĩ rằng quẻ đã nói rõ thành thân là giải được, đến lúc đó tính tiếp, nếu không ổn thì nhập đạo vẫn chưa muộn.” 
Ngụy đại nhân vuốt râu mép, lại cười nói: “Tuy lúc này nhập đạo vẫn chưa muộn, nhưng khuê nữ cũng đến tuổi thành thân rồi, hai nhà chúng ta có giao tình nhiều năm, biết rõ gốc gác nhau. Nếu ngươi không yên tâm giao con gái cho ŧıểυ tử quỷ quyệt kia, thì chọn trong số cháu trai của ta đi, chọn trúng đứa nào ta sẽ làm chủ cho hai đứa thành thân.” 
So với Tư Nam mới gặp mặt lần đầu, tất nhiên Ngụy gia đã biết gốc biết rễ thích hợp hơn, hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối, bất kể là kết thân hay nhập đạo, đều hợp hơn Tư Nam. 
So sánh hai bên, cha mẹ Tịnh Xu liền quyết định, bắt đầu cho khuê nữ xem mắt cháu trai Ngụy gia. 
Hai phu thê cũng không nói chuyện xem mắt cho con mình biết, hai huynh muội Tịnh Xu và Tịnh Dục vẫn chưa biết những tính toán trước đó của Tư Nam, còn xem chàng là ân nhân, mỗi ngày chạy tới lầu các ở Tây viên, cách một bức tường cùng chàng bàn luận về chuyện ma quỷ, nghe chàng kể những trải nghiệm kỳ lạ và đáng sợ. 
Đến khi Uông thị phát hiện, hai huynh muội đã làm thân rồi, Tịnh Dục xưng huynh gọi đệ với chàng, nâng chén rượu nói chuyện vui vẻ, Tịnh Xu thì gọi Tư Nam là ca ca. Uông thị tức đến nỗi đấm ngực giậm chân, đành kể hết sự tình cho hai đứa nghe, cũng nhắc tới hôn sự với Ngụy gia. 
Ngụy gia có ba thiếu gia trạc tuổi Tịnh Xu, người mà Tịnh phụ Tịnh mẫu chọn trúng chính là 
Ngụy Bá Dịch đứng hàng thứ tư, cha mẹ hai bên ước hẹn mười lăm tháng này đi chùa Bạch Mã thắp hương, ở trong chùa để cả hai nhìn nhau, nếu không thành vấn đề thì ít ngày nữa sẽ đính hôn, chỉ đợi sau khi Tịnh Dục thành thân thì bắt tay vào hôn sự của họ. 
Tịnh Xu nghe mẫu thân nói xong, nhất thời tâm trạng ngổn ngang, làm sao cũng không ngờ chuyện trước đó đều do Tư Nam cố tình sắp xếp, căn bản không phải thật lòng giúp nàng. Làm hại nàng xem chàng là ân nhân cứu mạng, còn, còn suy xét đến việc biết đâu thực sự sẽ gả cho chàng, suy xét việc lấy thân báo đáp trả ơn cứu mạng. 
Tịnh Xu tức giận sai người đem trả lại món đồ chơi mà chàng tặng, không đi Tây viên nữa. 
Tư Nam nhìn thấy món đồ chơi nàng trả lại, đại khái đoán được tình hình, cũng coi như nằm trong dự liệu, nếu không có sai lầm, thì Tịnh đại nhân hẳn đã tới cửa thương lượng chuyện kế tiếp. 
Tư Nam giơ tay lên định bấm độn một phen, do dự một hồi lại để tay xuống, khẽ thở dài: 
“Tùy duyên đi.” 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc