Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 6] Chân tướng chuyện ma ở rừng trúc   

Trước Sau

break
  
Nhắc tới đây, đột nhiên Uông thị nhớ ra chuyện gì, vội hỏi: “Lão thái gia từng nói, sau khi Tịnh Xu làm lễ Cài Trâm, thành thân thì không cần rừng đào nữa, nhưng thành thân rồi sẽ ổn sao?” 
Tư Nam vẫn lắc đầu. 
“Thành thân là một biện pháp, có thể mượn vận số của phu quân chắn tai, có điều mệnh cách nàng đặc biệt, muốn tìm phu quân thích hợp cũng không dễ.” 
“Vậy phải làm sao mới ổn?” Uông thị gấp đến độ rơi nước mắt, tự trách mình: “Đều tại ta nhẹ dạ tin lời thần côn[1], làm hại con mình!” 
[1]Thần côn ám chỉ mấy người giả danh ma quỷ để lừa bịp mọi người. 
“Đừng khóc, nghe An thiếu gia nói đã.” Tịnh phụ ngắt lời bà, Tịnh Xu cũng vội vàng an ủi mẫu thân đừng tự trách bản thân. 
“Thành thân là một biện pháp, người thích hợp để gả, hiện chỉ có một người.” 
“Là ai?” Mọi người gấp gáp vặn hỏi. 
“Hoàng đế. Chân long thiên tử, ắt có thể tự phù hộ, chẳng qua làm phi tần bình thường thì không được, cần phải trở thành hoàng hậu mới được.” 
Sao có thể! 
Khoan nói tới việc hiện giờ hoàng hậu vẫn rất tốt, dù cho không có hoàng hậu, cũng không tới phiên nàng. 
Tư Nam cũng biết sự khó xử trong đó, chưa chờ họ phản bác, chàng nói thêm: “Ngoại trừ thành thân ra, có thể thanh đăng cổ Phật[2], quy y cửa Phật, được Phật tổ phù hộ, hoặc bái nhập Đạo giáo.” 
Thanh đăng cổ phật (đèn xanh phật cổ): tức đèn chiếu ánh sáng xanh lờ nhờ, tượng phật đã cũ, chỉ đời sống nhà chùa tịch mịch. 
“Không còn cách nào khác nữa ư?” Tịnh Dục nhịn không được xen mồm vào: “Làm thêm trận pháp, bùa hộ mệnh gì đó không được sao?” 
“Nàng đã gặp ma, vận số đã bị phá, rất khó bù đắp lại. Những trận pháp và bùa hộ mệnh thông thường không còn tác dụng lắm với nàng, trừ phi nàng có thể tìm thấy mười viên xá lợi, căn bản thu thập không nổi mười viên.” 
“Xem ra ta chỉ có thể xuất gia làm ni cô.” Tịnh Xu bĩu môi, làm thế nào cũng không ngờ số mệnh mình thê thảm đến vậy. 
Tịnh phụ nghĩ một lúc lại hỏi: “Ngoại trừ gả cho hoàng thượng, còn có thể chọn hôn phu nữa không?” 
“Tất nhiên còn có thể kết âm hôn với ma…” 
Chưa đợi chàng nói xong, Tịnh Xu nhanh chóng ngắt lời: “Việc này không được! Thế thì ta thà thanh đăng cổ Phật suốt đời.” 
Gả cho ma, chẳng thà chết quách cho rồi! 
“Xu nhi, nghe An thiếu gia nói hết đã.” 
Nhiều lần bị ngắt lời, Tư Nam đành hắng giọng một cái, tóm tắt ngắn gọn: “Nói chung chỉ có một câu, người mà ŧıểυ thư gả cần phải vô cùng bản lĩnh, có thể đối phó với thứ âm tà, mới bảo vệ được nàng bình an vô sự, nếu không tìm ra thì chỉ có thể quy y.” 
Tư Nam nói xong, nhất thời cả phòng yên lặng như tờ, mọi người như có điều suy nghĩ, đột nhiên Tịnh Dục nghi hoặc hỏi: “Ta nói này, có phải ngươi đang ám chỉ điều gì không?” 
Vô cùng bản lĩnh, có thể đối phó với thứ âm tà, ngoại trừ hoàng đế có vận mệnh đặc biệt trời sinh ra, không phải chàng cũng thỏa điều kiện này ư? 
Tịnh Dục nhìn chàng bằng ánh mắt bất thiện, không hiểu sao Tịnh Xu đỏ bừng hai má, nhớ lại thời điểm hôm qua ở phủ công chúa, chàng trực tiếp ngồi xuống đối diện mình. 
Tư Nam nhìn thẳng vào mắt hắn, nhếch môi cười: “Đây không phải là điều mà các người tự hỏi sao? Ngoài việc thành thân ra, ta có nói có thể quy y nhập Đạo. So với Phật giáo, Đạo giáo không có quá nhiều quy tắc, cũng không cần cạo đầu, vận số nàng có duyên với ma, thích hợp vào Đạo giáo. Nếu các người tin, thì vào môn hộ của ta, hoặc có thể vào môn hộ khác, học xong kỹ năng đến lúc đó có xuất giá hay không đều được hết. " 
Quả thật đây là cách tốt nhất mà chàng đưa ra, dựa vào người khác còn không bằng tự dựa vào chính mình, song tất cả mọi người chẳng nói gì, chỉ có Uông thị thì rơi lệ nức nở liên tục. 
Tư Nam thấy thế không nhiều lời nữa, để họ tự suy xét lựa chọn, chàng bèn đứng dậy cáo từ. 
“Khoan đã.” Tịnh Xu gọi chàng lại, thuật lại chuyện đêm qua ma gõ cửa cho chàng nghe, hỏi chàng nên xử lý như thế nào? 
“Nàng yên tâm, hôm nay ta đã giải quyết chuyện ma trong rừng trúc, không quay lại làm phiền nàng nữa đâu.” 
Tịnh Xu sững sờ, hóa ra hôm nay chàng đi cả ngày không về là để đối phó với hồn ma kia. 
Thấy Tịnh Xu sững sờ, Tư Nam hỏi: “Thực sự muốn biết chân tướng của ma nữ kia?” 
Tịnh Xu vô thức gật đầu, chỉ nghe chàng nói: “Ma nữ ở rừng trúc cũng giống như nàng, là ŧıểυ thư tham gia xuân yến năm ngoái, trong bữa tiệc đi tịnh phòng ŧıểυ tiện, gặp phải tam phò mã uống say, bị cưỡng ép kéo vào rừng làm nhục, sau đó nàng ấy tự sát trở thành ma.” 
“Nàng ấy muốn báo thù cũng nên tìm tam phò mã báo thù đi chứ? Sao lại tìm Tịnh Xu?” Chẳng biết từ lúc nào TỊnh Dục cũng tiến lại gần. 
“Ma muốn hại người cũng có nhiều điều cấm kỵ, người có vận khí tốt, có thần giúp đỡ, trên người có pháp khí, ma quỷ đều không thể tổn thương. Tam phò mã có tổ tiên phù hộ, còn mang theo bên người thứ bổ sung vận khí, ma nữ không có cách nào tổn thương hắn. Ác ma không có lương tri, hại người chẳng phân biệt tốt xấu, muội muội ngươi cũng đâu phải là người đầu tiên bị hại, sở dĩ rừng trúc đằng kia bị bỏ hoang là vì có nha hoàn nhìn thấy ma và đã bỏ mạng.” 
Lời Tư Nam nói văng vẳng bên tai, nét mặt Tịnh Xu có chút khó coi, lúc trước nàng và biểu tỷ suy đoán rằng có người không thích các nàng và bát hoàng tử thân thiết, cố tình dẫn các nàng đi rừng trúc, lẽ nào là có người biết rừng trúc có ma, nên mới cố tình làm thế? 
Người biết chuyện ma chắc chắn là người có quan hệ thân thiết với tam công chúa. 
Vừa biết bí mật trong phủ công chúa, còn có thể ra lệnh cho hạ nhân phủ công chúa, lại thích bát hoàng tử… 
Trong đầu Tịnh Xu xuất hiện bóng dáng của vài người, song đều cảm thấy không đúng. Tam công chúa áp chế tin tức Mã ŧıểυ thư tự sát, người nào gan to như vậy, dám lợi dụng việc này để đối phó người khác? Chẳng may chuyện Mã ŧıểυ thư chết bị bại lộ, tam phò mã đừng mong có thể thoát thân. 
Hoặc là nói, người đó chỉ biết rừng trúc có ma, lại chẳng biết chân tướng trong đó? 
Tịnh Xu nghĩ không ra, chỉ đành hỏi Tư Nam thật kỹ quá trình điều tra, để xem có thể tìm ra kẻ đứng sau lưng hại nàng và biểu tỷ không. 
Câu chuyện bắt đầu từ hôm qua khi Tư Nam và bát hoàng tử thi uống rượu. 
Lúc đó Tịnh Xu và Nhu Gia rời đi, Tư Nam và bát hoàng tử mỗi người một chén, uống liên tục. 
Một lúc sau cả hai đều say, thừa dịp bát hoàng tử hoa mắt chóng mặt, Tư Nam nói một số lời tâng bốc, hóa giải ân oán với hắn, lúc này mới mượn cớ đi ŧıểυ để cứu Tịnh Xu. 
Sau đó quay về tiếp tục uống rượu với bát hoàng tử, hai người uống say như chết mới dừng, tam công chúa hết cách, đành sắp xếp họ ở lại phủ. 
Mượn cơ hội này, Tư Nam dò la một phen và biết được những việc đã xảy ra trong yến tiệc mùa xuân năm ngoái. 
Người chết là thiên kim của Mã đại nhân - thị độc học sĩ Hàn Lâm viện, ngày ấy trong bữa tiệc nàng uống mấy chén rượu, lúc mắc ŧıểυ nàng hơi say, bèn rời bàn tiệc cùng với nha hoàn. 
Lúc đó tịnh phòng trong rừng trúc vẫn chưa bỏ hoang, bóng trúc um tùm, hương trúc thanh nhã, tuy cách khá xa, nhưng tam công chúa vẫn dặn dò đám nha hoàn chỉ cho khách sử dụng. 
Dọc đường đi, Mã ŧıểυ thư bắt đầu ngấm rượu, sợ chốc nữa mình sẽ xấu mặt trên bàn tiệc, bèn bảo nha hoàn tới chỗ xe ngựa lấy thuốc giải rượu. 
Xuân yến chỉ được dẫn theo một nha hoàn, nha hoàn vừa đi, Mã ŧıểυ thư chỉ còn một mình, loạng choạng tiến vào rừng trúc. 
Đi dọc theo con đường đá vào rừng trúc, tịnh phòng nằm ở nơi tận cùng trong rừng, nàng đi được một lúc thì mệt mỏi, nên vịn cây trúc nghỉ ngơi một tí, ai ngờ còn một người say bí tỉ ở đó nữa. 
Gã say xỉn ôm nàng từ phía sau, trực tiếp sờ soạng ngực nàng, mồm nồng nặc mùi rượu hôn lên cổ nàng, làm nàng sợ hết hồn. 
Mã ŧıểυ thư nhanh chóng giãy giụa hô cứu mạng, chỉ tiếc rừng sâu gió lớn, lá trúc lay động xào xạc lấn át cả tiếng kêu cứu của nàng. Hơn nữa lúc này nàng đang say, tay chân yếu ớt không giãy giụa được, lại bị người đó mạnh mẽ sờ bên trong xiêm y, túm lấy thứ mềm mại chưa từng gặp qua người ngoài kia. 
Ngực bị hắn nắn bóp tới phát đau, không hiểu sao mang theo chút sung sướиɠ, khiến nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, càng giãy giụa nhiều hơn. 
Cũng mặc kệ nàng giãy giụa thế nào, cuối cùng không thoát khỏi ma chưởng, bị hắn kéo phanh vạt áo, một cặp vυ" trắng nõn và mềm mại phơi bày dưới ánh nắng mặt trời. 
Nàng trơ mắt nhìn bàn tay to của nam nhân thưởng thức bộ ngực mềm mại của mình, đầu vυ" bị hắn xoa đến cứng lại, cảm giác tê dại từ lòng bàn tay truyền khắp người, đầu óc nàng càng thêm choáng váng, rêи ɾỉ kêu đừng mà, kêu cứu mạng, sau rồi bị hắn lột sạch xiêm y trong tiếng kêu la. 
Một bàn tay phủ lên nơi bí ẩn giữa hai chân, nàng khẽ rùng mình, hơi lạnh xua tan hoàn toàn cơn say, nàng lấy lại sức vội vùng vẫy kêu cứu. 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc