“Việc này, lẽ nào do di dời đám cây đào?”
Tịnh Xu lắc đầu, thay vào đó Nhu Gia lại nói: “Con từng nghe người ta nói gỗ đào còn được gọi là ‘gỗ giáng long’, ‘gỗ quỷ bố[1]’, có tác dụng trừ tà tiêu tai, làm yêu tà khiếp sợ.”
[1]Bố có nghĩa là hoảng sợ, quỷ bố là làm ma quỷ sợ.
Lúc này Tịnh Xu phản bác: “Nếu là do di dời cây đào mới dẫn đến gặp ma, thì nhiều nhà đâu có trồng đào, lẽ nào họ đều gặp ma đúng không?”
Cũng đúng, Nhu Gia đồng ý với nàng, Uông thị lại không nói gì, dường như đang suy tư, một lúc lâu mới lên tiếng: “Tạm thời đừng nghĩ lung tung, đợi sáng mai An thiếu gia tới, mẹ sẽ hỏi hắn kỹ càng.”
Tịnh Xu thấy sắc mặt mẫu thân khác thường, không khỏi lấy làm lạ: “Mẹ, có phải mẹ nhớ tới chuyện gì không?”
Uông thị thoáng nhìn con gái, do dự một hồi mới nói: “Lúc con ra đời không bao lâu, tổ phụ con bèn chọn viện này cho con, trồng một rừng đào, tên viện cũng đổi thành Đào Viên, sau đó căn dặn ta và cha con rằng trước khi con làm lễ Cài Trâm và thành thân, tuyệt đối không thể động vào cây đào trong viện.”
“Tổ phụ con không nói lý do, chỉ bảo làm theo, nhiều năm trôi qua, con vẫn luôn khỏe mạnh nên cha mẹ không để tâm đến nó nữa. Ngày ấy lão đạo sĩ bảo con có số đào hoa, nguy hiểm như thế, mẹ không thể quan tâm đến điều gì khác, chỉ nghĩ con đã trưởng thành, cũng sắp thành thân, ắt hẳn không đáng lo ngại nữa, lúc này… haizz, tất cả đều tại mẹ.”
Tịnh Xu vội nắm tay tay mẫu thân, trấn an: “Mẹ, mẹ đừng tự trách mình, không phải con vẫn ổn sao, sáng mai An Tư Nam tới, hóa giải kiếp nạn cho con xong thì sẽ tốt thôi.”
Uông thị trở tay nắm lấy tay con gái, bà vẫn nhíu chặt mày, tối đó cố tình đến phòng Tịnh Xu ngủ chung với nàng.
Cùng đi theo còn có phụ thân và ca ca, điều này làm Tịnh Xu có chút dở khóc dở cười, phòng nàng đâu đủ chỗ cho nhiều người ngủ vậy.
Chịu không nổi sự lo lắng của họ, cuối cùng dời hai chiếc giường nhỏ tới, nàng và mẫu thân ngủ trên giường, cha và ca ca thì ngủ trên giường nhỏ, đây là lần đầu cả nhà cùng ngủ chung một chỗ.
Ghé vào lòng mẫu thân, nghe tiếng ngáy liên tục của cha và ca ca, lòng Tịnh Xu ấm áp, an ủi khôn tả, nàng chỉ bị quấy rầy bởi tiếng ngáy, không tài nào chợp mắt thôi.
Tịnh Xu ngẩng đầu nhìn mẫu thân, mẫu thân đã ngủ mất, chẳng bị ảnh hưởng bởi tiếng ngáy chút nào, có lẽ bà quen rồi.
Tịnh Xu không nhịn được nghĩ, phu quân tương lai của mình cũng có tiếng ngáy động trời không? Về sau nàng có quen với nó giống mẫu thân không?
Nghĩ một hồi, trong đầu Tịnh Xu không hiểu sao lại xuất hiện khuôn mặt của ŧıểυ đạo sĩ, nhớ tới mùi rượu dễ ngửi trên người chàng, nhớ tới việc được chàng ôm vào lòng vỗ lưng, nàng chợt cảm thấy mặt nóng bừng.
Nàng chỉ nói với cha mẹ là được chàng cứu, vẫn chưa kể tỉ mỉ chuyện vỗ lưng, nàng biết mình và chàng không thể nào, những chuyện thân mật kiểu này càng ít người biết càng tốt, tốt hơn hết xem như chưa từng xảy ra.
Tịnh Xu nhắm mắt lại, không nghĩ tới chàng nữa, cố gắng bảo mình ngủ đi. Có điều, nàng có cố gắng thế nào cũng không thể ngủ giữa tiếng ngáy, chỉ có thể nhìn nóc giường ngẩn người.
Không biết nhìn được bao lâu, nàng mới cảm thấy có chút buồn ngủ, nhắm hai mắt lại.
Vừa chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nàng nghe được tiếng gõ cửa khe khẽ.
Nàng vô thức nghĩ, lúc này còn ai gõ cửa nữa chứ?
Một tiếng ngáy cắt đứt suy nghĩ của nàng, Tịnh Xu ngáp một cái, có lẽ là tiếng ngáy quá vang dội, nàng nghe lầm.
Tịnh Xu giơ tay lên lau khóe mắt ngáp ứa ra nước mắt, định tiếp tục ngủ, đột nhiên lại có một tiếng đập cửa khe khẽ truyền vào tai cùng với âm thanh gọi tên nàng.
Lần này, Tịnh Xu lập tức tỉnh táo, vô thức nhìn về phía cửa.
Cánh cửa chẳng có gì khác thường, song tiếng đập cửa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập, cha mẹ lại chẳng phát hiện ra, cũng không biết là do họ ngủ quá say hay sao nữa.
Tịnh Xu ôm chặt cánh tay của mẫu thân, nhẹ nhàng lay mẫu thân, muốn mẫu thân tỉnh giấc.
“Mẹ, mẹ, mẹ dậy đi…” Tịnh Xu nhỏ giọng gọi một lúc lâu, Uông thị mới chậm rãi tỉnh giấc, hỏi: “Sao vậy?”
“Mẹ, ngoài cửa có người đang gõ cửa.”
Uông thị sững sờ, tập trung lắng nghe, song chẳng nghe được âm thanh nào, bèn ôm con gái trấn an: “Đâu có tiếng đập cửa, con nghe lầm đấy.”
“Mẹ không nghe thấy sao?” Tịnh Xu có chút không thể tin nổi hỏi, rõ ràng nàng nghe rất rõ, còn đang gõ nữa kìa.
Uông thị lắc đầu, “Bé ngoan, con đừng tự dọa mình, cha mẹ đều ở đây.”
Uông thị chỉ cho rằng nàng gặp ác mộng, song không ngờ bản thân vừa nói xong, con gái bắt đầu run rẩy.
“Sao thế con? Con đừng dọa mẹ.”
“Mẹ, hình như chỉ có mình con nghe được tiếng đập cửa, thứ đó tới tìm con kìa…” Trong lúc nói chuyện, Tịnh Xu khóc nức nở, giọng run rẩy dữ dội.
Uông thị sững sờ, ôm chặt nàng hơn, “Đừng nói lời ngốc nghếch, có mẹ ở đây, mặc kệ là người hay ma, đừng hòng đụng đến con của mẹ.”
Tịnh Xu cố nén sự sợ hãi, gật đầu, chẳng qua vẫn nhịn không được liên tục nhìn về phía cửa.
Mọi thứ đều thực hiện theo những gì An Tư Nam nói, vì vậy nó sẽ ổn, phải không?
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, âm thanh gọi tên nàng cũng không dừng lại, Tịnh Xu mở to mắt nhìn cánh cửa suốt cả đêm, cả người đổ mồ hôi lạnh. Uông thị cũng không ngủ, ôm con gái trấn an cả đêm.
Mãi đến ngày hôm sau gà gáy, âm thanh đó mới biến mất.
Tịnh Xu chẳng dám thả lỏng, cho đến khi nghe được bên ngoài có người nói chuyện.
Là tiếng của Lục Nghệ và Lục Lễ mà nàng không thể quen thuộc hơn.
Tịnh Xu đè cổ họng ho một cái, chốc lát sau có tiếng gõ cửa vang lên, Lục Nghệ hỏi: “ŧıểυ thư dậy chưa ạ?”
Là giọng nói thường ngày của Lục Nghệ.
Tịnh Xu mới thở phào nhẹ nhõm, gọi các nàng tiến vào hầu hạ.
Lục Nghệ và Lục Lễ đến làm Tịnh Xu hoàn toàn yên tâm, có điều các nàng lại mang đến một tin tức đáng sợ hơn, ngoài cửa có nhiều dấu chân lộn xộn trên bột mì.
Tối qua đã dặn dò trước, bảo hạ nhân ngủ sớm, nếu không có lệnh thì không được phép đi ŧıểυ đêm, càng không cho phép làm lộn xộn bột mì trước cửa.
Nhất thời mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống, Tịnh Xu rùng mình một cái, bèn nghĩ tới tiếng đập cửa và âm thanh gọi tên nàng mà đêm qua mình nghe được.
Khi đó, họ và ma chỉ cách nhau một cánh cửa…
“Tối qua thực sự có thứ gì đó bên ngoài gõ cửa sao?” Lần này Uông thị cũng sợ hãi, vội vàng thuật lại sự việc cho trượng phu nghe.
Sau khi phụ thân nghe xong, sắc mặt nghiêm nghị, hồi lâu sau vỗ bàn một cái, trước tiên sai người đi cách vách mời An Tư Nam tới, sau đó sai người đi tìm hiểu phủ công chúa, tra thử chuyện đã xảy ra ở rừng trúc, chắc chắn không phải vô duyên vô cớ có ma quỷ lộng hành.
Người được sai đi sát vách nhanh chóng quay về, Tư Nam không ở quý phủ, đành từ bỏ, chỉ cho người canh ngay cổng, chàng mà trở về thì nhanh chóng mời qua đây.
Chuyến này chờ đợi là chờ cả một ngày, mãi đến hoàng hôn chàng mới trở về, cũng không vào nhà, mà trực tiếp đến Tịnh phủ ở sát vách.
Hai bên làm lễ chào hỏi, cha mẹ Tịnh gia vội vàng hỏi kết quả.
Tư Nam không nói thẳng, chỉ nói muốn tới chỗ trồng rừng đào trước kia xem thử trước.
Dù các cây đào đã được thay thế bằng hải đường, nhưng những vị trí đều được trồng theo đúng vị trí ban đầu của cây đào.
Tư Nam nhảy vụt lên, sau vài cú nhảy đã nhảy lên nóc phòng, ca ca Tịnh Dục hiếu kỳ, cũng theo chàng nhảy lên nóc phòng, từ trên cao nhìn xuống mới phát hiện, rừng đào được trồng theo hình vẽ cổ quái.
Xem xong mấy thứ này, Tư Nam nhảy xuống, hỏi Tịnh phụ và Uông thị ngày sinh tháng đẻ của Tịnh Xu, rồi vươn tay phải ra bấm đốt một phen, nói: “Lệnh thiên kim có mệnh cách đặc biệt, dễ trêu chọc thứ âm tà, rừng đào trước kia trong viện đều trồng theo pháp trận mới có thể áp chế.”
“Lại trồng một lần nữa được không?” Uông thị cuống quýt hỏi.
Tư Nam lắc đầu, “Nếu Tịnh ŧıểυ thư chưa từng gặp ma thì vẫn có thể cứu vãn.”
“Vậy bây giờ có biện pháp nào khắc phục không?”