Mọi chuyện lúc nãy hiện ra trong đầu, Tịnh Xu cảm thấy trái tim đập như trống bỏi, đầu óc loạn cào cào.
“Biểu tỷ! Cứu mạng!” Tịnh Xu lớn tiếng kêu cứu, nàng chạy đến mức thở hồng hộc, song cách con đường đá rất xa, xa tới nỗi có chút bất thường.
Trong lòng Tịnh Xu có một suy nghĩ không tốt, quay đầu lại nhìn, quả nhiên nàng không hề di chuyển một bước nào và vẫn đang ở dưới dây thòng lọng.
Lần này Tịnh Xu thực sự nhũn cả chân, lại ngã xuống đất, những viên đá rải rác trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào lại chất thành đống, trong lòng có một giọng nói không thể giải thích được yêu cầu nàng đứng dậy.
Tịnh Xu lắc đầu, nỗ lực phớt lờ âm thanh ấy, “Oan có đầu nợ có chủ, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi muốn hại ta?”
Giọng nói ấy không trả lời nàng, chỉ bảo nàng bước lên.
Thấy không có cách nào khai thông với giọng nói đó, Tịnh Xu đành tiếp tục hô to cứu mạng, gọi biểu tỷ, gọi Lục Nghệ, chẳng qua bất luận nàng gọi thế nào, không hề có ai đáp lại, cả người như bị khống chế đứng dậy, sau đó đạp lên đống đá, nắm dây thòng lọng tròng vào cổ.
“Đừng mà, đừng mà…” Trong lúc hốt hoàng, Tịnh Xu nhớ tới ŧıểυ đạo sĩ, muốn gọi ŧıểυ đạo sĩ tới cứu mình. Có điều lúc này nàng mới nhận ra, dù gặp qua vài lần, từng nói chuyện với nhau, nhưng nàng vẫn chưa biết rốt cuộc chàng tên gì, chỉ cùng Lục Nghệ Lục Lễ ở sau lưng gọi chàng là ŧıểυ đạo sĩ.
Hòn đá lại rơi xuống đất, lần này Tịnh Xu không bị ngã xuống, mà bị treo trên dây thừng, bị siết đến nỗi không thể kêu cứu, cũng như không thể thở.
Xong rồi, lần này chết chắc rồi…
Vào khoảnh khắc Tịnh Xu cam chịu số phận, đột nhiên sợi dây đứt làm hai đoạn, nàng rơi từ giữa không trung xuống, rơi xuống người của một người, ho sặc sụa.
Lòng bàn tay nóng hổi vuốt lưng nàng, liên tục thuận khí cho nàng. Khi đang ho khan thở dốc, Tịnh Xu ngửi được một mùi rượu dễ ngửi, nàng ngẩng đầu lên nhìn, đó chính là ŧıểυ đạo sĩ.
Tư Nam thấy nàng nhin lên, hỏi, “Không sao chứ?”
Tịnh Xu vẫn còn đang ho, chỉ có thể lắc đầu xem như trả lời, cũng nhịn không được chảy cả nước mắt, rơi lộp bộp xuống xiêm y chàng, ôm chàng không buông.
Thấy ŧıểυ cô nương rưng rưng nước mắt, tay vỗ lưng nàng càng nhanh hơn, “Không sao, mau nín đi, nàng vừa ho vừa khóc thế này, dễ bị sặc lắm.”
Tịnh Xu gật đầu, ngoan ngoãn đưa tay lên lau nước mắt, hòa hoãn một lúc mới rời khỏi lồng ngực đầy mùi rượu của chàng.
“Sao ngươi biết mà tới đây?” Dần dần bình tĩnh lại, Tịnh Xu bèn hỏi chàng, giọng vô cùng khàn.
“Lá bùa bị cháy ta cảm ứng được, nếu không phải do bát hoàng tử lôi kéo, thì ta sẽ không tới trễ vậy.”
Tư Nam trả lời xong, bảo nàng há miệng, xem thử vết thương trong cổ họng nàng.
“Mấy ngày nay ít nói chuyện lại, dưỡng cổ họng hai ngày.”
Tịnh Xu gật đầu liên tục, lúc này ở trong mắt nàng, không ai đáng tin cậy hơn chàng cả.
“Đi thôi.”
Tư Nam dứt lời, đứng dậy, loạng choà loạng choạng đi về phía trước, có thể thấy khá là say.
Tịnh Xu đuổi theo sát, đỡ lấy tay chàng, nâng chàng cùng đi.
Tư Nam nghiêng mắt nhìn nàng, trông thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu nàng lập tức thu hồi tầm mắt, chàng không nói gì, mặc cho nàng đỡ mình.
Biểu tỷ và Lục Nghệ đang đứng trước tịnh phòng nói gì đó, vẻ mặt sốt ruột, Tịnh Xu dùng giọng nói khàn khàn gọi biểu tỷ, các nàng mới phát hiện, nhanh chóng tiến lên đón.
Thấy họ đi chung với nhau, y phục xốc xếch dính đầy bùn đất, Nhu Gia thầm than không tốt, vội hỏi: “Hai người… xảy ra chuyện gì à?”
“Ta mới gặp ma, suýt chết…” Nhìn thấy người thân, Tịnh Xu nhịn không được lại rơi nước mắt, bổ nhào vào lòng biểu tỷ khóc sướt mướt.
“Cái gì?” Nhu Gia không hiểu ý nàng cho lắm, chỉ có Lục Nghệ ở bên cạnh khiếp sợ không thôi.
“Giờ không phải là lúc nói chuyện, tốt hơn hết các người mau chóng chỉnh trang một phen.”
Tư Nam lên tiếng nhắc nhở, sau đó định rời đi, Tịnh Xu vội vàng gọi chàng lại: “Ngươi giúp ta mấy lần, vẫn chưa biết tên ngươi, chẳng biết có thể cho biết không?”
“Gọi ta Tư Nam là được.” Tư Nam vừa dứt lời lập tức sải bước bỏ đi, đâu còn thấy dáng vẻ say loạng choạng của lúc nãy nữa.
Tịnh Xu sững sờ, vừa rồi chàng cố tình loạng choạng, vì biết nàng sợ nên cố tình cho nàng cái cớ tới gần chàng ư?
Lòng Tịnh Xu chợt ấm áp, vội nói thêm: “Tư Nam, ta tên là Tịnh Xu, ơn cứu mạng này, ngày sau ta chắc chắn sẽ báo đáp ngươi!”
Đối với những lời nói thêm của nàng, Tư Nam thoáng dừng lại nhưng không quay đầu, chỉ đưa tay ra sau khoát khoát tay đáp: “Việc này vẫn chưa xong đâu, tối nay trước khi ngủ nàng nhớ rải bột mì ngay trước cửa, phía sau cửa thì vẩy nước ŧıểυ đồng tử. Ngày mai ta lại tới nhà nàng thăm hỏi, nói tỉ mỉ với cha mẹ nàng.”
Vẫn còn chưa xong? Tịnh Xu vô thức nhìn nơi sâu hút trong rừng trúc, lập tức rùng mình một cái, vội vàng kéo biểu tỷ rời đi.
Lần này không cần kiếm cớ trốn nữa, sai người báo một tiếng với tam công chúa, chỉ nói nàng bị ngã trong rừng trúc, biểu tỷ đưa nàng về, có lẽ tam công chúa sẽ đồng ý.
Tuy ý tưởng của Tịnh Xu không tệ, nhưng tam công chúa vẫn cố tình qua đó xem tình trạng của nàng.
May mà cổ áo cao, có thể che đi vết đỏ trên cổ bị sợi dây siết chặt, không để tam công chúa phát hiện sự khác thường.
“Đa tạ công chúa quan tâm, Tịnh Xu không có gì đáng ngại, chẳng qua có chút hoảng sợ, y phục bị bẩn thôi, nên xin cáo lui trước, sợ quấy rầy nhã hứng của chư vị ŧıểυ thư thiếu gia.”
“Chỗ đó hẻo lánh, sao các ngươi lại chạy tới đó?”
“Đều tại ta, nếu không phải ta quá mót, Tịnh Xu muội muội cùng theo ta qua đó, thì sẽ không xảy ra chuyện này.” Nhu Gia đẩy trách nhiệm lên bản thân.
“Việc này sao trách tỷ tỷ được, do ta không cẩn thận mới bị ngã.”
Tam công chúa khẽ híp đôi mắt tinh tường, cười nói: “Hai người không sao thì tốt, bổn cung sẽ sai người đưa các ngươi trở về.”
Từ phủ công chúa bước ra, vừa lên xe ngựa, Nhu Gia lập tức truy hỏi chuyện Tịnh Xu và Tư Nam, Tịnh Xu đành bảo Lục Nghệ kể hết chân tướng cho biểu tỷ nghe.
“Xem ra hắn có mấy phần bản lĩnh, chẳng qua chúng ta cùng nhau vào rừng trúc, nhưng sao chỉ có mỗi muội là gặp ma?”
“Có lẽ do ta xui xẻo, nói đi nói lại thì lúc nãy tam công chúa hơi kỳ quái, nàng ta hỏi chúng ta tại sao đến nơi hẻo lánh ấy.”
Tịnh Xu vừa nhắc tới, Nhu Gia cũng nhận thấy không thích hợp, tam công chúa hỏi vậy, nói cách khác chỗ tịnh phòng hẻo lánh kia không còn sử dụng nữa.
Lúc đó các nàng rời khỏi đám đông, hỏi thăm một ŧıểυ nha hoàn vừa chạm mặt rằng tịnh phòng ở đâu, là ŧıểυ nha hoàn chỉ đường.
“Ta thấy hoặc là ŧıểυ nha hoàn đó là ma, cố tình dẫn chúng ta đi, hoặc là có người cố tình dẫn chúng ta đi.” Tịnh Xu chịu đựng sự khó chịu, nói ra suy đoán của mình trước.
Nhu Gia nhớ lại cảnh tượng khi ấy, khi ấy chỗ đó kẻ đến người đi, ánh nắng đang hừng hực, sao có thể là ma được?
Đột nhiên Nhu Gia nghĩ đến điều gì, bật thốt lên: “Do bát hoàng tử!”
Tịnh Xu gật đầu, tán đồng lời giải thích của tỷ ấy, chỉ sợ có người thấy bát hoàng tử ngồi xuống chỗ đối diện Nhu Gia biểu tỷ, cho rằng bát hoàng tử có ý với tỷ ấy, nên ban nãy cố tình thiết kế các nàng.
Còn ma thì sao? Chắc là trùng hợp thôi, phải có người trừ ma mới đúng chứ? Hay có trù tính khác?
Lúc về đến nhà, mẫu thân đã nhận được tin tức và đang chờ các nàng ngay cửa, chưa đợi xe ngựa dừng lại, bà bảo xa phu chạy thẳng vào hậu viện.
Tịnh Xu bước xuống xe gọi mẫu thân, còn chưa đứng vững đã được mẫu thân bắt lấy tay, vội hỏi: “Con của ta, ngã trúng chỗ nào?”
“Mẹ, con không sao, chỉ bẩn áo bào thôi.”
Dù Tịnh Xu nói không sao, song mẫu thân vẫn kéo nàng lại xem một lượt, lại kéo Nhu Gia qua xem một lượt, sau khi xác định các nàng thực sự không sao mới yên tâm, vội vàng bảo Lục Nghệ và Lục Lễ hầu hạ các nàng quay về phòng chải đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong, hai người mỗi người một câu thuật lại những gì đã gặp trong chuyến đi lần này, Tịnh Xu để lộ vết thương ngay cổ cho mẹ xem, làm Uông thị khiếp sợ, đang êm đẹp tham gia xuân yến, sao có thể gặp ma chứ?
“May mà Tư Nam tới kịp, nếu không con gặp nguy hiểm rồi, sớm biết vậy con sẽ nghe lời hắn không ra khỏi cửa.” Tịnh Xu nói xong, lại kể tiếp chuyện hôm qua trên ŧıểυ lâu. [