Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 3] Ở rừng trúc gặp ma   

Trước Sau

break
Nhu Gia cũng không ngờ, nàng ấy tái mét mặt mày nhanh chóng đứng dậy hành lễ. 
“ŧıểυ thư không cần đa lễ, mời ngồi.” 
Nhu Gia lần nữa ngồi xuống, song bồn chồn không yên, liên tục nháy mắt với Tịnh Xu. 
Tịnh Xu biết sự khó xử của nàng ấy, tuy nhiên ở trước mặt bát hoàng tử, lúc này nàng không tiện nói thêm điều gì. 
Bát hoàng tử có tính tình quái đản, hẹp hòi, ngày thường nhiều lần cậy thân phận bắt nạt người khác, bị hắn coi trọng chắc chắn là họa chứ không phải phúc. 
Hơn nữa biểu tỷ từ lâu đã có người trong lòng, trong nhà cũng đồng ý rồi, lần này tới chỉ cho có lệ, đâu ngờ lại trêu phải bát hoàng tử. 
Tiếng đàn sáo vang lên, yến hội bắt đầu, nhưng lúc này Tịnh Xu và Nhu Gia không có tâm trạng thưởng thức, mệt mỏi ứng phó với bát hoàng tử, mùi vị như nhai sáp. 
Chỉ có mỗi ŧıểυ đạo sĩ vui vẻ uống rượu, rót hết chén này tới chén khác, ngay cả bát hoàng tử ngồi bên cạnh cũng nhìn không nổi nữa, nói: “Đúng là người thô bỉ, hiếm khi đến nơi tao nhã vậy, chẳng biết sao An Đức Trạch nhận ngươi làm nghĩa tử.” 
“Vì ông ấy cảm thấy ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, võ công cao cường, giống như đúc ông ấy hồi trẻ.” 
Tịnh Xu không ngờ chàng sẽ đáp như thế, cũng chẳng biết có phải chàng say rồi không, trước và sau như biến thành con người khác. 
Bát hoàng tử dường như cũng không ngờ chàng sẽ nói vậy, lúc này nổi giận đáp: “Ngươi còn anh tuấn hả?” 
“Lẽ nào không anh tuấn?” Tư Nam hỏi vặn lại. 
“Ta khinh! Làm con trai của hoạn quan thối, còn cảm thấy mình vinh hạnh nữa?” 
“Ngươi khinh không tính, ta không tin ngươi.” Tư Nam nói, nhìn bốn phía, lập tức chỉ vào 
Tịnh Xu hỏi: “ŧıểυ nha đầu nàng nói đi, ta có anh tuấn không?” 
Việc này, làm khó Tịnh Xu rồi, bảo nàng nên trả lời như thế nào đây? 
Đáp anh tuấn thì sẽ đắc tội bát hoàng tử, nàng không muốn đâu, nói không anh tuấn thì sẽ dung túng cho bát hoàng tử kiêu ngạo thêm, nàng càng không muốn. 
Tịnh Xu suy nghĩ một hồi đáp: “Tiêu chuẩn đẹp và xấu của mỗi người không giống nhau, dù ta có nói gì đi chăng nữa cũng không thể phục chúng, không phải ngươi nói võ công ngươi cao cường sao, chư vị công tử ở đây đều biết văn lẫn võ, nếu không các ngươi tỷ thí thử, sẽ biết ngay ngươi có mạnh miệng hay không.” 
“Bổn cung thấy lời đề nghị của Tịnh ŧıểυ thư không tồi, hay cứ làm theo lời Tịnh ŧıểυ thư nói đi.” Tam công chúa nghe được động tịnh, đúng lúc nghe Tịnh Xu nói thế, bèn ủng hộ ý tưởng của nàng, lập tức các quý nữ khác cũng phụ họa theo. 
“Tất nhiên tỷ thí không có vấn đề, chẳng qua kiếm của ta chỉ chém yêu ma quỷ quái, không tổn thương con người, hay đổi cách tỷ thí khác đi.” 
Tư Nam vừa ra những lời này, nhất thời mọi người la ó, chỉ cho rằng chàng đang sợ. 
Tư Nam ngó lơ tiếp tục hỏi: “Nơi đây nhiều rượu thế, hay tỷ thí uống rượu đi thế nào?” 
“Được! Tỷ thí uống rượu!” Không đợi tam công chúa trả lời, bát hoàng tử đã giành đáp trước, “Bổn hoàng tử đích thân tỷ thí với ngươi, người nào thua người đó sẽ cạo trọc đầu thế nào?” 
Ắt hẳn bát hoàng tử cực kỳ tự tin, hắn biết mới vừa rồi chàng đã uống không ít, lúc này thay đổi tính tình giống như say rồi, mình sẽ thắng chắc, nhân cơ hội này nhục nhã chàng một phen, cũng hạ uy phong của An Đức Trạch. 
“Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, người nào thua không cạo đầu sẽ là con rùa, mọi người làm chứng.” Tư Nam hoàn toàn đồng ý, hai người bèn bắt đầu thi uống. 
Nhìn tình hình này, Tịnh Xu không khỏi thay ŧıểυ đạo sĩ lau mồ hôi, nếu bị thua thì ŧıểυ đạo sĩ này nên đổi thành ŧıểυ hòa thượng. 
Tịnh Xu thay ŧıểυ đạo sĩ lo lắng, biểu tỷ kéo tay nàng, nói nhỏ hai câu bên tai nàng, sau đó hai tỷ muội lặng lẽ rút lui khỏi đám đông, đi ra ngoài vườn hoa. 
“Bát hoàng tử cũng đâu phải là cọp, làm gì tỷ sợ hắn thế?” Đi chừng hơi xa, Tịnh Xu nhịn không được trêu chọc biểu tỷ. 
Nhu Gia đánh tay nàng một cái, quở trách: “Người ngoài như muội nói hay lắm, ở vị trí của ta mới biết sợ, may mà nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế giúp một tay.” 
“Ta thấy rõ ràng là chúng ta bị hắn liên lụy mới đúng.” 
“Nghĩa là sao?” 
“Ngay từ đầu ta cũng cho rằng bát hoàng tử nhắm vào tỷ mà tới, nhưng sau khi ngồi xuống, trái lại y tiếp lời với ta, vừa nói vừa xem sắc mặt nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế, thấy hắn không bị tác động, lúc này mới nổi giận với hắn.” 
“Muội không nhìn lầm?” 
Tịnh Xu gật đầu, Nhu Gia mới hoàn toàn yên tâm. 
“Mong họ có thể uống nhiều rượu một chút, để bát hoàng tử rời đi sớm, bằng không ngồi xuống lần nữa, lại nhức cái đầu.” 
Lần thứ 2 chỗ ngồi của nam tử được định sẵn, để các ŧıểυ thư lựa chọn. Nhu Gia lo lắng đến khi đó mình có chọn bát hoàng tử hay không đều rắc rối. 
Tịnh Xu biết nỗi lo lắng của nàng ấy, nghĩ một chút bèn nói: “Vì an toàn, ta thấy chúng ta nên kiếm cớ về sớm thôi.” 
“Muội có cao kiến gì?” 
“Không vội, biểu tỷ đi tịnh phòng[1] trước đi.” 
1.  
Tịnh phòng ám chỉ nhà xí. 
Nhu Gia vừa căng thẳng lập tức muốn đi nhà xí, lúc nãy bị bát hoàng tử dọa liền nhịn không được, thừa dịp họ uống rượu, vội vàng bảo Tịnh Xu ra ngoài với mình. 
Nhu Gia thấy nàng có tính toán, cũng không hỏi nhiều nữa, cùng nha hoàn đi tịnh phòng trước. 
Vị trí tịnh phòng có chút xa, sâu trong rừng trúc góc tây nam, dùng mùi hương của trúc thiên nhiên che đậy mùi. 
Tịnh Xu đứng cách đó không xa chờ nàng ấy, đang suy nghĩ chốc nữa nên giả bệnh gì. 
Ngày xuân khí trời không nóng lắm, lúc này đứng trong rừng trúc, bị gió thổi còn có mấy phần lạnh, Lục Nghệ ở phía sau thấy thế bèn nói: “Nô tỳ đi lấy áo choàng tới ạ.” 
“Không sao, đi lòng vòng chút là hết lạnh.” 
Chủ tớ hai người chậm rãi đi dọc theo con đường đá trong rừng trúc, gió dần dần to lên làm trúc lay động xào xạc, mặt trời trên đầu cũng bị một đám mây che khuất. Nhiệt độ thoáng chốc lạnh đi không ít, Tịnh Xu nhịn không được ôm lấy cánh tay chà xát. 
“Mặt trời bị mây che khuất, nô tỳ vẫn nên đi lấy áo choàng cho người.” 
Tịnh Xu liếc nhìn tịnh phòng nơi xa xa, biểu tỷ còn chưa ra. Nàng nghĩ ngợi, cuối cùng đồng ý với Lục Nghệ, cũng bảo nàng ấy lấy cả áo choàng cho biểu tỷ. 
Lục Nghệ gật đầu đồng ý, khi rời đi còn dặn dò một câu: “ŧıểυ thư tuyệt đối không nên một thân một mình đi lung tung, nô tỳ chạy đi lấy sẽ nhanh chóng trở lại.” 
“Ngươi yên tâm, ta biết mà, ắt hẳn biểu tỷ lập tức ra ngay, ta cùng với biểu tỷ, không sao đâu, ngươi đi nhanh về nhanh là được.” 
Thấy bóng lưng Lục Nghệ chạy chậm rời đi, Tịnh Xu chỉ cảm thấy càng lạnh hơn, nhịn không được lại tới chỗ tịnh phòng nhìn xung quanh, xem thử biểu tỷ đã ra chưa. 
Cửa tịnh phòng vẫn đóng chặt, không có động tĩnh, Tịnh Xu suy nghĩ một chút, tiếp tục men theo con đường lát đá vào trong tịnh phòng. 
“Biểu tỷ, muội chờ khá lâu rồi, tỷ ổn chứ?” Tịnh Xu đứng ngay cửa tịnh phòng hỏi. 
“Xảy ra chút vấn đề, muội vào đây đã rồi nói.” 
Giọng biểu tỷ từ bên trong truyền ra, khe khẽ nho nhỏ, còn có chút nghe không rõ lắm. Tịnh Xu không suy nghĩ nhiều, xách làn váy lên, giẫm thềm đá ngay cửa tịnh phòng. Khi định đẩy cửa tiến vào, đột nhiên bên hông chợt ấm áp, nàng vô thức sờ thử, là lá bùa trong hà bao mà nàng treo bên hông. 
Tịnh Xu vội vàng lấy lá bùa ra, nhưng không ngờ đột nhiên lá bùa trong tay nàng bốc cháy. 
Lá bùa rơi xuống đất, Tịnh Xu mới phát hiện mình căn bản không đứng trước tịnh phòng, mà là đi vào rừng trúc, đứng trên đống đá, làn váy và giày đều dính đầy lá và bùn đất. 
Đã xảy ra chuyện gì? Tịnh Xu vô thức rụt chân, mà vừa nhúc nhích tảng đá dưới chân lập tức di chuyển, nàng mất thăng bằng ngửa mặt ra ngã xuống. 
Tịnh Xu bật ra tiếng rên đau đớn lại đột ngột im bặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy sợi dây thòng lọng đang treo lơ lửng trên không, không nói nên lời. 
Tịnh Xu nhìn đống đổ nát ngổn ngang khắp nơi, nhìn lá bùa cháy rụi trên mặt đất, lại nhìn con đường đá nơi xa, sắc mặt nàng lập tức trắng bệch, lăn quay bỏ chạy. 
Rõ ràng nàng vẫn đi dọc theo con đường đá, tại sao tiến sâu đến chỗ này? 
 [
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc