Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 2 Tham gia yến tiệc tại phủ công chúa 

Trước Sau

break

“Ây nha, phải làm sao mới thỏa đáng đây, hay chúng ta mau báo cho phu nhân biết chuyện này đi!” Đám nha hoàn nói đến đây muốn đi, Tịnh Xu gọi các nàng lại.  
“Nói cho mẫu thân biết cũng vô dụng, trừ phi sáng mai ta bệnh đến nỗi không xuống giường được, nếu không chắc chắn phải tham gia yến tiệc.”  
Xuân yến của công chúa luôn là truyền thống bao năm qua, tất cả nữ tử khuê các nhà quan lại đang chờ gả đều phải đi, nói là xuân yến, thật ra là để nam nữ xem mắt.  
Hiện nàng đã làm lễ Cài Trâm[1], chính là thời điểm hôn phối. Năm nay là lần đầu tham gia xuân yến, mẫu thân cực kỳ coi trọng, đã chuẩn bị từ sớm, đâu thể nói không đi là không đi được.  
Theo truyền thống, các cô gái phải tết tóc cho đến 15 tuổi, họ sẽ trải qua một nghi lễ đón tuổi trưởng thành. Trong nghi lễ, tóc của cô gái được gội sạch, chải đầu và cài một cây trâm, sau khi hoàn thành nghi lễ mới được xem là người lớn đủ điều kiện kết hôn.  
Còn nữa, bản thân nàng cũng muốn đi, nàng phải đích thân chọn một lang quân như ý hợp mắt mình, không muốn nghe theo cha mẹ sắp đặt, gả cho người chưa từng gặp bao giờ.  
“Nhưng…” Đám nha hoàn còn định nói điều gì, bị Tịnh Xu ngắt lời, “Không sao đâu, không phải còn có lá bùa ư, người ở yến hội nhiều vậy, còn sợ ma sao?”  
Nghe ŧıểυ thư nhà mình nói như thế, Lục Nghệ và Lục Lễ cũng không tiện nói gì thêm.  
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tịnh Xu bị mẫu thân gọi dậy, giày vò từ đầu đến chân mấy canh giờ mới lên xe ngựa ngồi, xuất phát đến phủ công chúa.  
Trước khi khởi hành, Tịnh Xu thấy trước cửa phủ sát vách có gã dẫn ngựa đang chờ, trông muốn đi ra ngoài, lẽ nào chàng cũng tham gia xuân yến?  
Tuy nói Cửu Thiên Tuế quyền thế ngập trời, phẩm cấp đủ điều kiện tham gia, song rốt cuộc vẫn là một công công, nghĩa tử của y có thể tham gia yến tiệc à?  
Tịnh Xu không nắm rõ những chuyện này, ngẫm nghĩ một chút cũng không rối rắm nữa, dù gì có liên quan đến nàng đâu.  
Rõ ràng không cần căng thẳng, song khi đến trước cửa phủ công chúa, chuẩn bị bước xuống xe ngựa, nghe được tiếng người, nàng nhịn không được lại lo lắng, lòng bàn tay toát cả mồ hôi.  
Lục Nghệ vội vàng vỗ vỗ ngực nàng, lúc này mới khá hơn tí.  
Vào trong chỉ có thể dắt theo một nha hoàn, Tịnh Xu bèn dẫn Lục Nghệ lanh lợi hơn đi vào.  
Theo nha đầu dẫn đường, đi thẳng đến đại sảnh, bên trong đã có không ít người tới, mỗi người đều ăn diện như muôn hoa khoe sắc. Nàng bước vào trong, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn qua ngay, quan sát một phen từ đầu đến chân.  
Tịnh Xu mỉm cười một cách đúng mực dựa theo mẫu thân dạy bảo.  
“Xu muội muội tới sớm rồi.” Có người tiến lên đón, là biểu tỷ của nàng - Uông Nhu Gia.  
“Nhu Gia tỷ tỷ tới sớm hơn.” Nhìn thấy biểu tỷ quen thuộc, điều này làm Tịnh Xu thả lỏng hẳn, ý cười trên gương mặt càng rõ nét hơn.  
Nhu Gia lớn hơn nàng hai tháng, năm rồi cũng làm lễ Cài Trâm, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau nên thường chơi đùa cùng nhau.  
Nói chuyện phiếm với biểu tỷ không bao lâu, đại sảnh đã đứng đầy người, tiếng các cô nương ríu rít tán gẫu lấn át cả tiếng chim sơn ca ngoài cửa sổ.  
Lại đợi một hồi, nghe được người hầu đứng ngay cửa hô to: “Tam công chúa đến! ! Đức Thuần quận chúa đến!”  
Mọi người lập tức ngập miệng, đứng dậy cung nghênh tam công chúa và quận chúa.  
Tam công chúa đoan trang, tao nhã và vô cùng xinh đẹp, từ trước đến nay đều là tấm gương cho các vị quý nữ học tập, mà Đức Thuần quận chúa thì tuổi còn nhỏ đã có phong phạm của mẹ.  
Sang năm Đức Thuần quận chúa hẳn nên làm lễ Cài Trâm nhỉ? Tịnh Xu chậm rãi nghĩ, theo mọi người thành thật cúi đầu đứng trong đám đông. Gia thế của nàng chỉ có thể xem như bình thường trong nhóm ŧıểυ thư, nếu không tự thể hiện, thì tam công chúa sẽ không chú ý tới mình, chỉ cần chờ họ nói xong mấy lời xã giao, sau đó đi theo là được.  
Tịnh Xu thầm tính toán, nàng chỉ muốn nhìn thử các công tử đến tuổi, chọn một vị hôn phu hợp nhãn thôi, chứ chẳng muốn lấy lòng tam công chúa.  
Quả nhiên đúng như Tịnh Xu suy nghĩ, tam công chúa nói mấy câu mang tính hình thức, kế đó nói chuyện một hồi với mấy vị ŧıểυ thư có gia thế tốt, rồi bảo mọi người đi thưởng hoa xuân.  
Trước đây dù nghe người ta nói nhiều về vườn hoa mà tam công chúa dùng để tổ chức xuân yến như thế nào, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến, Tịnh Xu vẫn nhịn không được thầm kinh ngạc xuýt xoa.  
Cả vườn hoa được tạo hình thành một đóa hoa, được nước suối bao quanh, có nhiều lọ chứa khác nhau chạm khắc thành hình bông hoa đặt lên mặt nước suối, trong lọ xếp đầy bánh xinh đẹp, đứng từ xa nhìn trông giống đóa hoa đang nổi trên nước vậy, đặc biệt là khi có trận gió thổi qua, kéo theo không ít bông hoa thật rơi xuống, hoa giả lẫn lộn với hoa thật, làm cho người ta khó phân biệt được đâu là thật đâu là giả.  
Mọi người ngồi cạnh dòng suối, Tịnh Xu và biểu tỷ ngồi chung với nhau. Nàng nhịn không được hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện, dòng nước này không phải là nước suối, mà là rượu, mùi hương thoang thoảng, chỉ khi ở gần mới ngửi được.  
Tam công chúa đang nói gì đó, Tịnh Xu hoàn toàn không để tâm lắng nghe, chỉ mong nàng ta nói nhanh nhanh, để mau chóng thưởng thức điểm tâm ngọt.  
Cuối cùng, tam công chúa cũng nói xong mấy lời xã giao, lúc Tịnh Xu chuẩn bị cầm đũa lên, trong vườn có một thị nữ tiến vào bẩm báo: “Công chúa, bát hoàng tử và các thiếu gia khác đã tới.”  
Âm thanh của thị nữ không lớn làm mọi người yên lặng một chút, sau đó ai cũng nhịn không được sờ soạng tóc tai và gương mặt, thử ló đầu nhìn mặt nước, mượn mặt nước làm gương, chỉnh trang lại tóc tai lộn xộn do bị gió thổi.  
Tịnh Xu cũng làm vậy, nàng sửa bộ diêu[2] trên đầu, tay còn chưa hạ xuống, liền nghe được tiếng cười đùa của các thiếu niên từ xa truyền đến, nàng nhanh chóng rút tay về, cùng mọi người đồng loạt đứng dậy hành lễ với bát hoàng tử, lại nhìn những vị công tử kia hành lễ với tam công chúa.  
[2] Là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên kim bộ diêu sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.  
Nhân cơ hội này Tịnh Xu quan sát họ, vừa nhìn lập tức bị một người hành lễ chậm hơn những người khác một nhịp thu hút ánh mắt, người đó chẳng phải là ŧıểυ đạo sĩ mà hôm qua nàng gặp trong vườn đào ư, quả thật chàng cũng đến.  
Hai bên hành lễ xong, hai cô cháu bát hoàng tử và tam công chúa nói chuyện với nhau, Tịnh Xu không đi nghe ngóng mà lén nhìn các công tử khác, bắt đầu so sánh họ.  
Vừa so sánh, nàng phát hiện rốt cuộc ŧıểυ đạo sĩ lại cực kỳ không tệ, rất nổi bật khi đứng giữa đám công tử.  
Có lẽ nhận ra nàng đang quan sát mình, ŧıểυ đạo sĩ giương mắt lên nhìn, Tịnh Xu vô thức muốn tránh tầm mắt chàng, lại thấy chàng nở nụ cười với mình, khẽ gật đầu, ra dấu chào hỏi.  
Tịnh Xu cũng cười đáp lại, nét mặt không khống chế được đỏ lên, kế đó dời tầm mắt đi.  
Nhu Gia ở bên cạnh nhìn ra nàng đang thẹn thùng, không khỏi lấy cùi chỏ nhẹ nhàng thúc vào cánh tay nàng một cái, khẽ hỏi: “Muội quen à?”  
“Là nghĩa tử mà Cửu Thiên Tuế ở sát vách mới nhận.”  
“Hắn không thể, muội cũng đừng động lòng.”  
Tịnh Xu gật đầu, “Biểu tỷ yên tâm, ta biết mà.”  
Hai tỷ muội nhỏ giọng nói chuyện với nhau, không biết rằng nhất cử nhất động mới vừa rồi đều rơi vào mắt bát hoàng tử.  
Sau khi tam công chúa và bát hoàng tử trò chuyện xong, bèn bảo mọi người tự mình ngồi vào chỗ.  
Chỗ ngồi này hơi đặc biệt một chút, lần đầu ngồi, vị trí của nữ tử đã được định sẵn, nam tử có thể ngồi đối diện với nữ tử mà mình thích. Nếu không thích thì chậm một bước, chờ những người khác ngồi vào chỗ của họ, sau đó hẳn ngồi vào vị trí trống, ngầm ám chỉ cho mọi người biết suy nghĩ của mình.  
Tịnh Xu từng nghe mẫu thân nói những điều này, vừa ngồi xuống ánh mắt không nhịn được lại liếc nhìn đám nam tử kia, xem có ai đi về phía nàng không.  
Mấy vị nam tử ngồi xuống đầu tiên, rõ ràng đã quen biết với nhà gái, đôi bên đều có ý với nhau.  
Tịnh Xu đánh giá bọn họ, đột nhiên bị biểu tỷ kéo ống tay áo, nàng thu tầm mắt lại định hỏi biểu tỷ sao vậy, mới phát hiện đối diện mình có một người ngồi xuống rồi, là ŧıểυ đạo sĩ kia.  
Chàng… chàng rốt cuộc có biết quy tắc chọn chỗ ngồi không?  
“Thảo nào tràn ngập mùi rượu, hóa ra nước này đều là rượu, uống được chứ?” Chàng mở miệng trước, điều này làm mặt Tịnh Xu càng đỏ hơn. Khác với nam tử khác, ắt hẳn chàng không biết quy tắc trong đó, nàng cố gắng đè nén sự ngại ngùng, đáp: “Hẳn có thể uống được.”  
Nghe nàng nói xong, Tư Nam cầm chén rượu trước mặt lên định đi múc, Tịnh Xu vội vàng gọi chàng lại: “Tam công chúa vẫn chưa lên tiếng mà.”  
Tư Nam rút tay về, đặt chén rượu xuống, lại cười với nàng: “Đa ta nhắc nhở.”  
Đang nói chuyện, trước mặt biểu tỷ cũng xuất hiện một người, Tịnh Xu giương mắt lên nhìn, không ngờ rằng đó là bát hoàng tử.  

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc