Xuân tới hoa nở, cả vườn tỏa mùi hương thơm ngát, Tịnh Xu ngắm nhìn nụ hoa hải đường chờ nở khắp sân lại không vui vẻ nổi.
Mấy ngày trước, trong sân nàng vẫn tràn ngập hoa đào, chỉ vì hôm kia ra ngoài với mẫu thân, gặp phải một lão đạo sĩ nói rằng nàng có số đào hoa, hễ những thứ liên quan đến hoa đào đều không thể chạm vào, mẹ nàng vừa về nhà lập tức phái người nhổ hết cây đào lên, đổi sang hải đường, vườn đào cũng chuyển thành vườn hải đường, ngay cả rượu đào được cất từ năm ngoái cũng bị tịch thu.
Tịnh Xu thầm nghĩ lão đạo sĩ đó là tên lừa đảo, từ lúc nàng bắt đầu hiểu chuyện thì đã sống ở vườn đào, cây đào trồng khắp sân, nàng ngắm hoa đào, ăn quả đào mà lớn lên, chưa từng gặp chuyện không ổn. Song mẫu thân nàng vô cùng tin tưởng lão đạo sĩ, không hề để ý tới sự phản đối của nàng, nhổ hết cây đào trong sân lên.
Tịnh Xu nhịn không được lại thở dài một hơi, hai ŧıểυ nha hoàn hầu hạ nghe được cũng rầu rĩ.
“ŧıểυ thư, người đừng nghĩ nhiều nữa, phu nhân muốn tốt cho người thôi.” Lục Nghệ khuyên nhủ: “Theo nô tỳ thấy, hoa hải đường cũng không tệ, đỏ rực, đẹp mắt hơn nhiều.” “Đúng ạ, nô tỳ nghe nói hải đường là vua của các loài hoa.” Lục Lễ cũng phối hợp nói.
Tịnh Xu hừ hừ hai tiếng, nét mặt rõ ràng không đồng ý với các nàng, lầm bầm: “Nó có đẹp hơn nữa cũng không phải thứ ta yêu thích, ta thích hoa đào, thích uống rượu đào, thích trang điểm theo phong cách hoa đào[1], thích ăn quả đào, thích ăn mứt đào khô.
Trang điểm theo phong cách hoa đào: Là một kiểu trang điểm rất thịnh hành của phụ nữ cổ đại, mặt thoa phấn trắng, lại tô thêm son, đánh phấn hồng ở hai bên má, nên hai gò má phớt hồng.
Thấy nàng cố chấp như vậy, hai nha đầu đều không biết nên nói gì, một lúc lâu, Lục Nghệ đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói: “ŧıểυ thư, sau này người muốn ngắm hoa đào cũng không khó, nô tỳ nghe nói cây đào đều được Cửu Thiên Tuế ở sát vách mua trồng trong phủ, người đi lầu các phía Tây viên, mở cửa sổ ra là có thể thấy.”
“Thật chứ?” Vừa nghe được những lời này, Tịnh Xu lập tức phấn chấn.
“Tuyệt đối chính xác, nô tỳ nghe nói, ban đầu phu nhân định phái người đưa cây đào ra thôn trang ở ngoại ô trồng, khi sắp xếp lên xe bị thiếu gia nhà Cửu Thiên Tuế bắt gặp, thấy cây đào phát triển tươi tốt, bèn thương lượng với phu nhân muốn mua.”
“Không phải Cửu Thiên Tuế là thái giám ư? Sao còn có con trai?” Tịnh Xu nghi hoặc hỏi.
Cửu Thiên Tuế là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, còn nắm giữ Đông Xưởng, văn võ bá quan đều phải kính trọng ba phần.
Thông thường y đều ở trong cung, thỉnh thoảng mới về phủ trạch ở bên ngoài, là tòa nhà sát vách chỉ sắp xếp vài nô bộc trông chừng.
“Nghe nói là nghĩa tử mới thu nhận gần đây, vừa vào ở nửa tháng trước, phu nhân còn sai người đi tặng lễ vật.”
Chuyện thái giám nhận nghĩa tử nối dõi tông đường, Tịnh Xu có nghe sơ qua, cũng không ngờ sau khi hỏi xong, bèn nhấc làn váy lên ra khỏi phòng, tới Tây viên.
Lầu các ở Tây viên dùng làm nơi lưu trữ văn thư, lầu hai có cửa sổ các phía để lấy sáng dễ dàng, bình thường Tịnh Xu thường xuyên tới đây đọc sách, chẳng qua vào ngày thường, nàng sẽ không mở cửa sổ đối diện với phủ đệ Cửu Thiên Tuế. Đây là điều mà cha mẹ nàng cố tình dặn dò, sợ đụng phải Cửu Thiên Tuế.
Tịnh Xu đi một mạch lên lầu, mở cửa sổ mà cha mẹ không cho mở, trước mắt xuất hiện rừng đào quen thuộc.
“Việc dời đi này đã làm hỏng rất nhiều cây, e rằng năm nay quả sẽ không ra nhiều.” Tịnh Xu phàn nàn với Lục Nghệ và Lục Lễ, đột nhiên nhìn thấy cái gì, nàng ngừng nói, vội vàng quát phía bên kia: “Ngươi làm gì đó?”
Lục Nghệ và Lục Lễ giật mình, nhanh chóng nhìn theo tầm mắt của Tịnh Xu, chỉ thấy một công tử tuấn tú đứng trong rừng đào, đang cầm rìu định chặt cây đào.
Tư Nam ở phía bên kia cũng bị tiếng quát của nàng dọa, mau chóng quay đầu nhìn thì nhìn thấy trên lầu các sát vát có một ŧıểυ thư yêu kiều đang chống nạnh, thở phì phò, chàng theo bản năng nhìn nhìn bên cạnh, hỏi: “Nàng nói chuyện với ta sao?”
“Đúng, tại sao ngươi muốn chặt cây đào?”
“Hiếm khi thấy cây đào thượng hạng, ta muốn làm kiếm gỗ đào.”
“Đây là nguyên nhân ngươi mua cây đào?”
Tư Nam gật đầu, chàng vốn chỉ muốn mua một gốc cây, tiếc rằng nghĩa phụ lại mua toàn bộ, nói đúng lúc y cũng muốn thêm chút màu sắc trong sân, gỗ đào trừ tà trấn ma, phù hợp với y nhất.
Tư Nam không biết rằng một cái gật đầu này đã chọc tức vị ŧıểυ thư yêu kiều kia, chỉ nghe nàng hổn hển nói: “Không cho phép ngươi chặt, ta không bán cho ngươi nữa? Bao nhiêu bạc, ta trả lại cho ngươi.”
Lúc này Tư Nam mới biết, hóa ra nàng là chủ nhân trước kia của rừng đào, bèn hạ rìu xuống, giải thích với nàng: “Nàng yên tâm, ta chỉ chặt một đoạn của thân cây, sẽ không làm tổn thương rễ của nó.”
“Thế cũng không được, đây là thời điểm hoa nở kết trái mà!”
Tư Nam thấy nàng lo lắng đến vậy, lại nhìn cây đào, bèn để cây rìu trong tay xuống, lấy làm lạ hỏi: “Nàng tiếc rẻ những cây đào thế này, tại sao lại muốn bán chúng?”
Thấy chàng để cây rìu trong tay xuống, Tịnh Xu hơi bớt giận, kể cho chàng nghe duyên cớ.
“Nàng nói không sai, lão đạo sĩ kia là tên lừa đảo, ta thấy tướng mạo nàng rất tốt, nhân duyên sẽ không có nhiều trắc trở.”
“Ngươi còn biết xem tướng sao?” Nhận được sự khẳng định của chàng, tâm trạng Tịnh Xu khá hơn nhiều, cũng vui vẻ trò chuyện thêm đôi câu với chàng.
Tư Nam gật đầu, “Tuy nàng không có số đào hoa, nhưng sao Hồng Loan[2] thật sự di chuyển, nhân duyên ngay trước mắt, ngoài ra trong khoảng thời gian này vận may của nàng đang giảm, sẽ gặp phải ma quỷ, tốt hơn hết nàng nên ở nhà và đừng ra khỏi cửa.”
Sao Hồng Loan đại diện cho hôn nhân, năm gặp sao Hồng Loan sẽ có cưới hỏi.
“Cái gì cơ?” Tịnh Xu không ngờ đột nhiên chàng nói vậy, trước đó chỉ cho rằng chàng biết xem tướng, nói lời hay để nàng vui vẻ, làm sao mà càng nói càng chệch hướng nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, Tư Nam lấy một lá bùa từ trong ngực ra ném cho nàng.
Rõ ràng là một lá bùa nhẹ hẫng, chàng vừa ném đi, lại bay qua đầu tường, khi có gió nhẹ phất qua, nó bay vào cửa sổ nhỏ của nàng một cách chính xác.
Tịnh Xu vô thức đưa tay đón lấy, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe chàng bảo: “Mang theo bên người, có thể bảo vệ nàng không cần lo lắng.”
Tư Nam nói xong bèn cầm rìu bỏ đi, nhìn bóng lưng chàng từ từ biến mất trong rừng đào,
Tịnh Xu quay đầu lại hỏi Lục Nghệ và Lục Lễ: “Không phải ta đang nằm mơ chứ?”
Rõ ràng hai nha hoàn cũng kinh ngạc, một lúc lâu mới phản ứng được.
“Thà tin là có, chứ đừng tin không có, ŧıểυ thư cất lá bùa này đi.” Lục Nghệ lanh lợi hơn Lục Lễ, nhanh chóng giúp nàng gấp lá bùa lại, cất vào hà bao treo bên hông nàng.
Lục Lễ chậm hơn một chút, hỏi: “Có cần báo cho phu nhân biết chuyện này không?”
“Không cần, không phải hắn đã nói, chỉ cần ta không ra khỏi nhà là được sao, huống chi còn có lá bùa này mà.”
Tịnh Xu nói vậy, song trong lòng lại nhịn không được bắt đầu nghi ngờ, có thực sự huyền ảo như chàng nói không? Gặp ma quỷ là như thế nào?
Trở về viện của mình, Tịnh Xu nhìn vào gương hồi lâu, cũng không nhìn ra bản thân có chỗ nào khác với ngày thường.
Hai ŧıểυ nha đầu hầu hạ bên cạnh đều nhìn theo, cũng nhìn không ra sự khác biệt, thay vào đó một câu xinh đẹp hai câu đẹp đẽ, nịnh nọt nàng sắp tới cảnh giới thiên tiên.
Chủ tớ ba người cười đùa, Lục Lễ lấy làm lạ hỏi: “ŧıểυ thư, người nghĩ xem tại sao Cửu
Thiên Tuế lại nhận một ŧıểυ đạo sĩ làm nghĩa tử?”
“Có ai nắm bắt được tâm tư của Cửu Thiên Tuế đâu, nhưng chung quy chỉ có ba lý do, vì hắn có bản lĩnh, vì hắn có phẩm hạnh tốt hoặc vì thấy hợp nhãn có duyên.”
“ŧıểυ thư nói có lý, từ chuyện lúc nãy có thể nhìn ra, người nọ rất dễ nói chuyện, có lẽ là một người tốt, rừng đào có một chủ nhân như vậy, ŧıểυ thư nên yên tâm.”
Tịnh Xu gật đầu, không rối rắm như trước nữa, sau này chuyển sang chỗ khác ngắm hoa đào là được, ắt hẳn chàng sẽ không ngại hàng năm bán cho nàng một ít hoa đào và quả đào đâu.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng Tịnh Xu tốt lên hẳn, thầm nghĩ sáng mai đi hỏi chàng thử xem, rốt cuộc phải ở nhà khoảng bao lâu mới có thể ra khỏi cửa. Khoan đã, bỗng nhiên Tịnh Xu nhớ ra chuyện gì, vội vàng hỏi Lục Nghệ và Lục Lễ: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Hôm nay là mùng bảy ạ.” Đám nha hoàn trả lời xong chợt sững sờ, cũng nhớ ra chuyện gì đó. Mai là tiết Xuân Phân, là ngày tam công chúa tổ chức xuân yến, không đi sao mà được chứ?
[