Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ
Chương 29] Mưu tính của ông chủ Hoàng

“Nghe nói trước đây Lưu tam ŧıểυ thư có người trong lòng, vì gia đình cưỡng ép xa nhau, bị ép gả cho con trai thứ hai của Tả hàn lâm mới tự sát trước ngày thành thân. Vụ việc liên quan đến mặt mũi hai nhà, nên chỉ nói với bên ngoài là tam ŧıểυ thư đột nhiên nhiễm phong hàn, kéo dài đến ngày thành thân, sau đó bảo là tam ŧıểυ thư bệnh nặng không qua khỏi.”
“Xác định không lầm chứ?”
“Thuộc hạ lấy tính mạng ra bảo đảm.”
Cuồng phong nổi lên lần nữa, Phương Đô có chút mất khống chế liên tục nói: “Không thể nào, không thể nào, Hoàng Kim Lâm tận mắt thấy nàng thành hôn mà!”
Phương Đô vừa nói ra những lời này, Tư Nam mới biết bản thân hiểu lầm chấp niệm của Phương Đô rồi.
Trước đây chàng suy đoán Phương Đô tự lừa mình dối người giống như lúc còn sống, chấp niệm chỉ cần Lưu tam ŧıểυ thư nhìn thấy Xích Đan nở hoa, thì hai người sẽ bên nhau suốt đời. Song hiện giờ xem ra, rõ ràng Phương Đô đã biết Lưu tam ŧıểυ thư xuất giá, vậy tại sao y vẫn còn chấp niệm, không xuống hoàng tuyền chứ?
Tư Nam cân nhắc một phen mới phát hiện mình xem nhẹ một chuyện.
Trước đó dựa theo lời Ý Nương nói, chàng đoán Phương Đô vẫn còn lưu lại nhân gian, chính y hỗ trợ cho Ý Nương si tình đoạt thân xác của Tịnh Xu, nên chàng mới cho người đi thăm dò thân phận cụ thể của Lưu tam ŧıểυ thư, vì chàng sợ Phương Đô si tình này không chính tai nghe Lưu tam ŧıểυ thư nói chia tay, sẽ không từ bỏ ý đồ.
Chàng cũng xem nhẹ việc ngay từ đầu, những lời thú tội của ông chủ Hoàng đều đang cố tình gạt họ.
Ông chủ Hoàng cố tình nói hôm ấy Lưu tam ŧıểυ thư thành hôn là lần cuối cùng ông ta mơ thấy Phương Đô, không hề nói rõ sau khi biết Lưu tam ŧıểυ thư thành thân, Phương Đô có rời đi hay không, cố tình để họ vô thức cho rằng sau khi biết chuyện Lưu tam ŧıểυ thư thành thân Phương Đô sẽ tiêu tan hết chấp niệm, đi đầu thai chuyển thế.
Tại sao chết đến nơi rồi ông chủ Hoàng vẫn nói láo? Tại sao phải giấu Phương Đô chuyện Lưu tam ŧıểυ thư đã qua đời?
Tư Nam buông Tịnh Xu, xem ra hết thảy mọi chuyện cần phải hỏi rõ ông chủ Hoàng.
Một nhóm người và ma cùng đi đại lao, cầm lệnh bài của Cửu Thiên Tuế tới gặp ông chủ Hoàng, ai ngờ ông chủ Hoàng đang định tự sát, Tư Nam và Tịnh Dục vội vàng phá cửa đại lao giải cứu, sau một phen ép buộc lẫn dụ dỗ, cuối cùng cũng biết được chân tướng mọi chuyện.
Ban đầu vị cao nhân kia nói với ông chủ Hoàng, nếu muốn dùng thân xác và linh hồn của con người nuôi cây cối hoa cỏ, cần phải được tự nguyện hiến thân, nếu không nó sẽ không thành công.
Xích Đan có thể nở hoa chính vì Phương Đô tự nguyện, mới đổi lại được hoa nở không tàn.
Ông chủ Hoàng muốn dùng máu và linh hồn người để trồng trà xem có mùi vị gì, xin cao nhân cho thêm biện pháp.
Dâng hết tất cả gia sản, cuối cùng cũng đả động được cao nhân, cao nhân bảo ông ta rằng Phương Đô tự nguyện hiến thân, có thể dùng hồn phách Phương Đô làm vật dẫn, mượn hồn phách y trói những hồn phách khác vào trong hoa. Điểm duy nhất khó xử là làm thế nào để thuyết phục Phương Đô hỗ trợ, làm thế nào để y không tiêu tan chấp niệm, luôn luôn lưu lại nhân thế giúp ông ta giam cầm hồn phách.
Ông chủ Hoàng nảy ra ý tưởng, lúc còn sống Phương Đô có chấp niệm khá sâu, hiện hồn phách chưa biến mất cho thấy chấp niệm này vẫn chưa biến mất. Kết quả là ông ta dùng Lưu tam ŧıểυ thư làm mồi, dụ dỗ y chờ tam ŧıểυ thư xuống hoàng tuyền cùng một thể, đến lúc đó cùng nhau đầu thai luân hồi, kiếp sau lại làm phu thê.
Quả nhiên Phương Đô bị lừa, cam tâm tình nguyện bị vây khốn trong Xích Đan, chờ người trong lòng cùng nhau đầu thai. Tuy nhiên ông chủ Hoàng không ngờ, có vị đồng môn của Phương Đô nghe được tin tam ŧıểυ thư muốn thành thân, lắm miệng báo tin Phương Đô đã chết cho Lưu tam ŧıểυ thư biết, nàng ấy biết Phương Đô vì mình mà chết, dưới sự đau buồn tột độ, bèn dùng dây thừng tự tử.
Ông chủ Hoàng nghe ngóng được nội tình, sao có thể nói cho Phương Đô biết chứ, đành lừa gạt y, nói tam ŧıểυ thư đã xuất giá, mọi thứ đều ổn.
Đến khi Phương Đô tin tưởng hoàn toàn, ông chủ Hoàng lại tìm cao nhân dùng cách làm hồn phách Phương Đô suy yếu, lừa hắn hồn phách sẽ tan biến, cần hồn phách của người khác để duy trì.
Theo thời gian, hồn phách sẽ phai nhạt đi nhân tính, chỉ còn lại chấp niệm. Nghe ông chủ Hoàng nói xong, Phương Đô lập tức đồng ý, vô thức trở thành con cờ của ông chủ Hoàng.
Chết đến nơi mà ông chủ Hoàng còn giấu Phương Đô, giấu tin tức Lưu tam ŧıểυ thư đã chết, cũng vì ông ta muốn sau khi chết nhờ Phương Đô hỗ trợ nhập vào cây trà, sau cùng ông ta muốn dùng máu thịt và linh hồn mình trồng ra một cây trà.
Các linh hồn khác đều cho rằng Phương Đô giống như họ, bị ông chủ Hoàng nuôi làm hồn hoa, lại chẳng biết rằng mình bị linh hồn Phương Đô giam chân mới không có cách nào đầu thai. Ông chủ Hoàng không nói thì chúng hồn hoa cũng không biết, ông ta cho rằng trong thời gian ngắn Tư Nam và những người khác không tra ra được, còn định tự sát vào ban đêm, song không ngờ họ phát hiện ra mọi chuyện nhanh đến vậy.
Nghe được chân tướng, Phương Đô lập tức nổi điên, xong tới đánh ông chủ Hoàng.
Tư Nam nhanh chóng ngăn cản, “Thay vì tốn thời gian dây dưa, chẳng thà mau chóng xuống địa phủ, nói không chừng Lưu tam ŧıểυ thư đang chờ ngươi.”
Câu nói này của Tư Nam chọc trúng điểm yếu của Phương Đô, Phương Đô căm giận thu tay lại, biến mất như một làn khói.
Sau khi y biến mất, các hồn phách khác lập tức mất đi gông cùm, dây rợ xanh trên người đều biến mất, những người này cảm ơn Tư Nam, sau đó đi địa phủ báo cáo.
Oan hồn biến mất, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên không ít, Tịnh Xu vẫn còn nghi vấn, hỏi lại ông chủ Hoàng: “Ngay từ đầu rõ ràng ngươi không phải kẻ xấu, tại sao cuối cùng lại vì trồng trà mà không ngại giết người?”
Ông chủ Hoàng chán nản ngồi xuống đất, nhìn ánh nến ở nơi xa, thều thào: “Cả đời ta cố gắng theo đuổi việc trồng ra loại trà cực phẩm nhất…”
Tịnh Xu nghe vậy thở dài, ma có chấp niệm sẽ lưu lại nhân gian, mất hết tính người sẽ lạm sát người vô tội, còn con người không phải cũng thế sao? Một khi bị du͙© vọиɠ chi phối, sinh ra chấp niệm, họ có thể làm bất cứ điều gì xấu xa, ở một mức độ nào đó, người và ma không khác gì nhau.
Trên đường trở về, Tịnh Dục bắt Tư Nam và Tịnh Xu kể lại vụ việc từ đầu đến cuối, nghe xong hắn không khỏi cảm thán: “Không ngờ Xu nhi vừa gặp ma lại dính dáng đến nhiều chuyện vậy.”
“Gặp ma thì gặp ma, còn liên lụy ta hỏng sự trong sạch, mẹ bị dọa đến ngất đi.” Tịnh Xu nhịn không được oán giận.
“Không sao mà, đến lúc đó cứ nói là Tư Cầm, dù sao Lâm Thâm cũng chết rồi, ngoại trừ người một nhà chúng ta ra, sẽ không ai biết thân phận của muội.” Tịnh Dục an ủi muội muội.
“Cũng chỉ có thể như thế, hi vọng có thể lừa gạt trót lọt, bằng không ta phải cô độc suốt đời.”
Nhắc tới việc này, Tịnh Xu lại oán giận Tư Nam, “Đã nói bảo vệ ta chu toàn đâu?”
“Cần ta chịu trách nhiệm không?” Tư Nam chân thành đặt câu hỏi, mà câu hỏi lại làm Tịnh Xu đỏ mặt, không hiểu ý chịu trách nhiệm của chàng, là chịu trách nhiệm mà nàng hiểu ư?
Tịnh Xu đang do dự có cần hỏi chàng rõ ràng không, lại bị ca ca cắt ngang: “Phương Đô và
Lưu tam ŧıểυ thư còn có thể nối lại tiền duyên không?”
“Ai biết được, tất cả phải xem ý trời, chẳng qua Lâm Thâm và Ý Nương rất có thể sẽ còn dây dưa đến kiếp sau.”
“Tại sao á?” Tịnh Xu không rõ.
“Hắn mới thề thốt xong chết ngay, nói không chừng là do ý trời.”
“Không thể nào, không phải do Phương Đô giết sao?”
“Chính miệng hắn thề thốt mà.”
Ba người ngươi một lời ta một lời thảo luận đến lúc về tới nhà, Tư Nam thấy hai huynh muội thở phào nhẹ nhõm, nên chàng không nói cho họ biết chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Họ quên mất cao nhân trong miệng ông chủ Hoàng, quên mất biện pháp dùng máu thịt linh hồn con người để nuôi hoa cỏ là yêu pháp, thuật sĩ có thể chỉ dẫn biện pháp này sao có thể là người tốt chứ?
Những người đó trông có vẻ như vì ông chủ Hoàng mà chết, song truy lại gốc rễ thì là do thuật sĩ tham tiền, biết rõ chỉ dạy yêu pháp cho ông chủ Hoàng sẽ làm hại rất nhiều người chết thảm, vậy mà vẫn dám chỉ.
Nhiều người chết thảm tới thế, Tư Nam không tin trong đó không có ý trời nhân quả.
Đừng để họ tham gia vào việc sau này đi.
Khi chia tay, phía chân trời đã hửng sáng, Tịnh Xu thương lượng với Tư Nam muốn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, vụ việc dọa nàng sợ hãi, ở bên cha mẹ một thời gian rồi nói tiếp.
Lần này Tư Nam không có ý kiến, bảo nàng có chuyện thì sang sát vách tìm chàng. Nói xong lấy ngọc bội từ trong lòng ra đưa cho nàng, “Ngọc này dưỡng người, nàng giữ lấy đi.”
Tịnh Xu tiếp nhận bằng hai tay, nhìn ngọc bội lại ngẩng đầu nhìn chàng, nàng đỏ mặt lí nhí hỏi một câu: “Lúc nãy huynh nói chịu trách nhiệm là có ý gì?”
“Xu nhi, còn mè nheo cái gì?” Tịnh Dục đã tiến vào cửa, đợi có chút mất kiên nhẫn.
Tư Nam nhìn Tịnh Dục, thầm mắng đồ không có mắt, lại cười đáp: “Nói sau đi, đừng để ca ca nàng chờ sốt ruột.”
Tịnh Xu quay đầu trừng ca ca, thở phì phò bước vào cửa.
Tịnh Dục thoáng không hiểu nổi, chẳng biết sao muội muội trừng mình.
[
