Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 30] Táo âm   

Trước Sau

break
Lần này bị giày vò cả một ngày, vừa giật mình vừa sợ hãi, còn gặp mưa kèm theo bị ma chiếm xác, Tịnh Xu đã mệt bở hơi tai nằm sấp trên giường ngủ. Sau đó, nàng sốt cao mà không có dấu hiệu báo trước, đến khi Lục Nghệ Lục Lễ phát hiện thì trưa mất rồi, vội vàng sai người đi tìm đại phu. 
Sau một phen chẩn trị và uống thuốc, buổi tối nàng mới hết sốt và có chút khẩu vị ăn uống. 
Trong lúc ăn, Tịnh Dục cuống cuồng chạy tới báo: “Ban nãy Cửu Thiên Tuế về nhà nổi giận một trận, sai người đưa Tư Cầm đi rồi.” 
Chuyện này… Tư Cầm không phải là giả sao? 
Tịnh Xu có chút không hiểu, chẳng phải diễn trò phải diễn hết cả bộ à? Thế thì sau này nàng làm sao dùng thân phận Tư Cầm ra ngoài với Tư Nam đây? 
Tịnh Xu đưa tay chống đầu vẫn còn chóng mặt, bảo ca ca qua sát vách hỏi thăm Tư Nam xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. 
Tịnh Dục mau chóng quay lại, còn dẫn Tư Nam tới. 
“Khá hơn chút nào không?” Tư Nam hỏi. 
Tịnh Xu gật đầu, nhanh chóng hỏi chàng rốt cuộc việc này là sao? 
“Chuyện Thính Vũ Lâu dính dáng quá nhiều người, kinh động đến hoàng thượng, tiếp tục giữ lại thân phận Tư Cầm quá nguy hiểm, đành phải xử trí. Nàng yên tâm, chuyện Trạng Nguyên lâu đều đẩy lên người Tư Cầm, không liên quan gì tới nàng.” 
“Vậy sau này ta ra ngoài bằng cách nào?” 
“Nói sau đi, nàng hãy cố gắng dưỡng bệnh, không cần quan tâm những chuyện khác.” 
Tư Nam dứt lời, bảo Tịnh Dục tìm một cây bút tới, dùng nước chu sa vẽ một pháp trận trước giường Tịnh Xu. 
“Pháp trận này có thể giúp nàng bình phục, ba canh giờ sau xóa là được.” Tư Nam dặn dò xong bảo nàng nghỉ ngơi thật tốt liền rời đi, Tịnh Xu nhìn bóng lưng chàng, không khỏi nghĩ tới vấn đề sáng nay định hỏi chàng, cũng chẳng biết tới khi nào mới được hỏi chàng kỹ càng vấn đề “chịu trách nhiệm” đây. 
Không biết do tác dụng của thuốc hay do pháp trận mà chàng vẽ, ngày hôm sau nàng cảm thấy khá hơn rất nhiều. 
Chuyện Thính Vũ Lâu từ từ truyền ra, nhất thời cả kinh thành đều bàn tán xôn xao việc đổi trà, nhà nàng cũng chuyển sang trà lài và trà trái cây, lấy từ cửa hàng nhà mình để đảm bảo sạch sẽ. 
Ở nhà mấy ngày, làm những chuyện mà mình yêu thích, song không hiểu sao lòng nàng vẫn có chút trống trải, luôn cảm thấy cuộc sống yên bình hơi buồn tẻ, cái người ở sát vách kia chẳng biết đang làm gì, mấy ngày nay cũng không thèm tìm nàng. 
Tịnh Xu oán giận câu nói dở dang của chàng hôm đó, sáng hôm sau, sau khi dặn dò Lục Nghệ Lục Lễ một phen, nàng giả dạng làm ŧıểυ nha hoàn, trèo giàn hoa đi sát vách. 
Giống như mấy lần trước, một đình viện to như vậy mà không thấy hạ nhân nào, lúc này Tịnh Xu không tìm người báo một tiếng, mà trực tiếp đi gõ cửa phòng Tư Nam. 
Một cái, hai cái, nhưng không ai đáp lại, Tịnh Xu lấy làm lạ, lẽ nào chàng ra ngoài rồi? 
Nghĩ ngợi, Tịnh Xu vẫn mở miệng gọi tên chàng mấy lần, xác định không ai lên tiếng đáp, mới đi tìm người hỏi. 
Hôm nay thời tiết khá đẹp, khác hẳn với lần trước nàng tới đi bộ khá lâu không thấy ai, lần này có không ít nha hoàn đi qua đi lại bên ngoài, vội vội vàng vàng, dường như chạy đi đâu đó. 
Tịnh Xu thoáng ngạc nhiên, nghĩ một lúc cũng đi theo. 
Không ngờ những nha hoàn này đều đi nhà bếp, gấp gáp ăn cơm à? 
Tịnh Xu nhủ thầm, tới gần nhà bếp xem thử, ai ngờ đám nha hoàn mới vừa bước vào đều đồng loạt cởi thắt lưng. 
Nhà ai ăn cơm còn cởi xiêm y nhỉ? 
Đang nghĩ ngợi, nàng lại thấy đám nha hoàn lần lượt lỏa lồ hạ thể, xếp theo thứ tự ngồi lên một miếng băng, giạng hai chân ra để lộ vùng kín. 
“Tống ma ma, có thể lấy rồi.” Có người lên tiếng, Tịnh Xu mới chú ý có một người đang ngồi trong góc, tuổi tác xấp xỉ mẫu thân nàng. 
Tống ma ma rửa tay, bước tới trước mặt nha hoàn xoạc rộng hai chân, bà vuốt ve vùng kín trần trụi, sờ đến nỗi nha hoàn hơi run rẩy, khẽ thở hổn hển, giữa hai chân có nước tràn ra nhỏ giọt xuống mới dừng lại. Sau đó đưa hai ngón tay vào thông đạo mềm mại ướt đẫm của nha hoàn, mò mẫm một trận, làm ŧıểυ nha hoàn tê dại, nước bắn tung tóe, mới lấy một trái táo tàu bóng loáng ra. 
Tịnh Xu nhịn không được đưa tay bụm miệng, che đi âm thanh kinh ngạc, trái táo này không phải là táo âm mà lần trước Cửu Thiên Tuế ăn sao? 
Đang nghĩ ngợi, Tống ma ma lại nhét một trái táo khô vào huyệt của ŧıểυ nha hoàn, nói: 
“Kẹp cho chặt, đừng để rớt ra ngoài.” 
Nha hoàn đáp lại, vịn ghế đứng dậy, chân vẫn còn hơi run run. 
Tống ma ma lần lượt lấy táo ra rồi bỏ trái khác vào huyệt những nha hoàn này, sau đó sai người mau chóng đưa đĩa táo vừa lấy đến phòng Cửu Thiên Tuế. 
Tịnh Xu hoàn toàn bối rối, làm sao cũng không ngờ táo âm mà Cửu Thiên Tuế ăn lại như thế, nhất thời sững sờ quên mất trốn tránh, đến khi nàng lấy lại tinh thần thì Tống ma ma đã đến trước mặt nàng, làm nàng sợ hết hồn. 
“ŧıểυ nha đầu mới tới? Dáng vẻ không tệ, xem thử xem.” 
“Cái gì?” Tịnh Xu lộ vẻ không hiểu, còn chưa phản ứng kịp đã bị người ta túm lấy tay chân, kéo vào nhà bếp. 
Lúc này nàng mới biết những lời ban nãy của Tống ma ma không phải nói với nàng. 
“Các ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải là nha hoàn của An phủ các ngươi, ta tới tìm Tư Nam.” Tịnh Xu vội vàng giải thích, nhanh chóng giãy giụa. 
Nghe nàng la lên, Tống ma ma ra hiệu bảo người nọ ngừng, hỏi: “Bạn của Tư Nam thiếu gia?” 
Tịnh Xu gật đầu liên tục, “Ta tới tìm hắn mà không thấy đâu, mới lầm đường bước vào chỗ này, không tin ngươi có thể đi hỏi hắn, Cửu Thiên Tuế cũng biết đấy.” 
Tống ma ma nhẹ nhàng giơ tay lên, nha hoàn túm lấy nàng liền buông tay, Tịnh Xu nhanh chóng kéo lại vạt áo, sợ hãi không thôi. 
Tống ma ma không nói chuyện, quan sát nàng từ trên xuống dưới, đến nỗi Tịnh Xu có phần thấp thỏm, cứ cảm thấy trong ý cười của bà có giấu dao, ánh mắt rất hiểm, làm nàng mơ hồ sợ hãi. 
Nhìn một hồi, nét cười trên mặt Tống ma ma càng sâu hơn, “Ngươi là Tịnh ŧıểυ thư ở sát vách đúng không?” 
Tịnh Xu gật đầu. 
“Quả nhiên là một ŧıểυ cô nương ngọt ngào duyên dáng, thảo nào khiến Tư Nam thiếu gia ngày nhớ đêm mong.” 
Câu nói của Tống ma ma làm Tịnh Xu đỏ mặt, đang định phản bác, Tống ma ma đã mở miệng trước phân phó hạ nhân đi tìm Tư Nam, nàng đành ngậm miệng lại. 
Ước chừng chờ gần nửa canh giờ, Tư Nam mới khoan thai tới chậm. Khi thấy chàng, Tịnh Xu mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy đón. 
“Sao nàng tới đây?” Tư Nam rất vui vẻ. 
“Tư Cầm bị đưa đi rồi, ta tới hỏi huynh tính toán thế nào?” Ngay trước mặt Tống ma ma, Tịnh Xu chỉ có thể nói chuyện khác trước, may mà Tống ma ma rất có ánh mắt, thấy Tư Nam tới rồi, hành lễ xong lập tức cáo lui. 
Tư Nam kéo nàng ngồi xuống, đáp: “Ta bảo nghĩa phụ hỗ trợ tìm một ám vệ am hiểu dịch dung, sau này nàng dịch dung ra ngoài là được.” 
Tư Nam nói xong lại nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sáng quắc khiến Tịnh Xu không nhịn được đỏ mặt, hốt hoảng gật đầu, vội vàng lên tiếng hỏi chàng: “Sáng sớm huynh chạy đi đâu vậy?” 
“Ra ngoài ăn thôi.” 
“Sao không ăn ở nhà…” Tịnh Xu mới hỏi xong, nghĩ đến chuyện ban nãy, nhất thời ngậm miệng lại. 
Tư Nam thấy vẻ mặt nàng khác thường, trong lòng có một suy đoán không tốt, bèn thăm dò: 
“Lúc nãy nàng gặp được Tống ma ma ở đâu?” 
Tịnh Xu nhìn chàng, không nói gì, vẻ mặt cũng đỏ lên, xoay người sang chỗ khác. 
“Có tin đồn dùng táo tàu được dưỡng trong cơ thể nữ nhân sẽ có hiệu quả hút âm tráng dương, rất nhiều thái giám tin là thật, nghĩa phụ ta cũng tin lời đồn này.” Tư Nam xấu hổ giải thích. 
Tịnh Xu thẹn thùng gật đầu, nhấp một ngụm trà để che giấu, một lúc lâu, lấy dũng khí nói: “Có một chuyện đã quấy rầy ta nhiều ngày, ta thực sự chịu không nổi nên muốn hỏi ý huynh… Bất kể huynh có chịu hay không, ta cũng không quan tâm…” 
Tịnh Xu nói năng lộn xộn, Tư Nam thì vui vẻ trong lòng, nhanh chóng đáp: “Nàng cứ nói thẳng đừng ngại.” 
“Hôm đó huynh, huynh nói duyên phận của ta xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, ta muốn hỏi một chút, duyên phận của ta có phải từ nơi xa tới, hiện là huynh ở trước mắt ta không?” 
Tịnh Xu xấu hổ vô cùng, nói năng cũng lí nhí, nếu không phải Tư Nam đang ở gần, e rằng nghe không được. 
Tư Nam mừng rỡ, có thể xem như đã chờ được sự chủ động của nàng, “Xu nhi ngoan, rốt cuộc ta đợi được câu này của nàng, hôm đó lần đầu gặp ở rừng đào, ta đã nói với nàng duyên phận gần ngay trước mắt.” Tư Nam vừa nói, vừa chỉ chỉ bản thân, “Gần ngay trước mắt không phải là ta sao, nàng không hiểu ý, ta cũng không tiện nói toạc ra, mới định mượn chuyện nàng gặp ma để làm anh hùng cứu mỹ nhân, kéo gần khoảng cách với nàng. Đâu ngờ nhất thời nôn nóng, khiến nhà nàng hiểu lầm.” 
Tịnh Xu kinh ngạc, đâu ngờ lý do mà nàng luôn cảm thấy không có khả năng lại là điều chàng thực sự nghĩ tới. 
“Sao chàng không nói thẳng với ta?” 
“Lúc đó ta mà nói, chỉ sợ nàng cho rằng ta là một tên xấu xa, cảm thấy ta đang đùa giỡn nàng, sợ ca ca nàng đánh ta mất.” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc