Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 28] Lâm Thâm chết   

Trước Sau

break
Sau khi hắn đi, Uông thị ôm Tịnh Xu trực tiếp than thở: “Con ta số khổ quá!” 
Nhìn hai mẹ con ôm đầu khóc rống, Tư Nam thầm thở dài, không phải từ lâu đã nói với nàng là nhân duyên sẽ không có nhiều trắc trở, xa tận chân trời gần ngay trước mắt à, sao không chịu suy nghĩ kỹ một chút. 
Tư Nam đang nghĩ xem nên nhắc nhở cả nhà nàng thế nào, lại thấy quản gia Tịnh phủ chạy vội vào báo, Lâm Thâm vừa ra khỏi cổng Tịnh phủ đi chưa được bao xa đã trượt chân té chết. 
Tin tức này làm mọi người đều kinh ngạc, chỉ có Tư Nam là bình chân như vại, dường như liệu trước rồi. 
Tịnh Dục nhanh chóng đi xem thử, Tư Nam cũng đi theo. Lúc họ tới nơi, chỗ đó đã có không ít người vây quanh, đều là nô bộc của hai nhà Tịnh, An. Hôm nay mưa to, hiện là ban đêm, không có người đi đường, Tư Nam xem toàn bộ hiện trường, sai hạ nhân đi báo với nha sai tuần tra. 
Trước khi nha sai tới, Tịnh Dục kiểm tra đơn giản, quả thực Lâm Thâm đã chết, hắn vấp phải đám cỏ dại dưới gốc cây ven đường ngã sấp xuống, đầu va trúng một tảng đá, tử vong tại chỗ. 
Là ngoài ý muốn, mà sao trùng hợp thế? Tịnh Dục hơi hoài nghi, song nhìn hiện trường, đúng là ngoài ý muốn thật, chẳng qua trời tối, tại sao hắn không đi đường lớn, lại đi dưới tán cây um tùm cỏ dại? 
Nha sai mau chóng tới đây, kết quả điều tra cũng giống như Tịnh Dục, họ chẳng hề thắc mắc tại sao hắn không đi đường lớn, tuy nhiên hơi ngờ vực vết thương trên người hắn, rất nhiều chỗ không giống do té ngã. 
Tịnh Dục đứng ở một bên rối rắm có nên giải thích không, hắn sợ một khi giải thích sẽ liên lụy đến Tịnh Xu. 
Đang do dự, Tư Nam nói trước: “Vết thương trên người hắn là do ta đánh, hắn dụ dỗ muội muội ta, ta cho hắn chút bài học, ai ngờ hắn vừa ra khỏi cửa thì tự mình té chết.” 
Tư Nam vừa nói vừa chỉ chỉ cổng nhà mình, nha sai nhìn theo chàng chỉ, thấy hai chữ An phủ lập tức ngậm miệng lại. 
Nếu Cửu Thiên Tuế muốn giết một người, chắc chắn sẽ tiến hành theo kiểu thần không biết quỷ không hay, căn bản không làm ầm như vậy. 
Nha sai mau chóng mang thi thể đi, Tịnh Dục hỏi Tư Nam: “Có phải ngươi giở trò quỷ không?” 
“Ta giết hắn làm chi?” Chỉ không cứu hắn thôi. 
Tư Nam chỉ nói nửa câu đầu. 
“Thế thì xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trùng hợp đến vậy?” Tịnh Dục làm sao cũng không nghĩ ra. 
Tư Nam nhẹ nhàng nhếch môi, “Tất nhiên không phải là trùng hợp, muốn đi xem thử không?” 
Tịnh Dục vội vàng gật đầu, dĩ nhiên muốn làm rõ đến cùng. 
“Dẫn Xu nhi theo, chúng ta đi Bách Hoa các ở ngoài thành.” 
Dắt theo Tịnh Dục, chủ yếu do mới xảy ra chuyện, chắc chắn người Tịnh gia không yên tâm giao Tịnh Xu cho chàng, có Tịnh Dục đi chung, khả năng đồng ý sẽ cao hơn. 
Tư Nam tính toán xong, rốt cuộc vẫn đánh giá thấp Uông thị thương yêu con, trải qua chuyện ban nãy, làm thế nào cũng không đồng ý cho Tịnh Xu ra ngoài với chàng, nói chi tới việc để Tịnh Dục đi theo mạo hiểm nữa. 
“Sự việc đã như vậy, ắt hẳn Tịnh ŧıểυ thư cũng không muốn bỏ dở nửa chừng? Mọi người đều muốn biết toàn bộ chân tướng đúng không?” 
“Ngài yên tâm, sẽ không xảy ra bất trắc nữa đâu.” 
Tư Nam khuyên nhủ lần nữa, nói xong lời cuối cùng, vẫn là Tịnh phụ đồng ý cho hai huynh muội đi. 
Uông thị che ngực, than thở: “Phát sinh thêm vài lần, sớm muộn gì ta cũng bị chúng hù chết.” 
“Con cháu tự có phúc của con cháu, cứ thuận theo ý trời đi.” Tịnh phụ nói xong, sai người đi mời đại phu, dù sao tức phụ mới bị ngất vì tức giận, phải để đại phu kiểm tra mới yên tâm. 
Lúc ba người ra ngoài, sắc trời muộn lắm rồi, đến Bách Hoa các thì đã là đêm khuya, trên cửa Bách Hoa các đều dán giấy niêm phong, bên trong đen kịt, may mà lúc này hết mưa rồi. 
Ba người trèo tường vào, khu vườn có cảm giác tối hơn bên ngoài, rút mồi lửa ra châm, Tịnh Xu không nhịn được thét lên một tiếng, vô thức nhào vào lòng Tư Nam, “Chỗ đó, chỗ đó có một nữ nhân đang nhìn chúng ta!” 
“Khốn kiếp! Muội muội, muội đừng làm ta sợ.” Tịnh Dục cũng sợ hãi, hắn không nhìn thấy nữ nhân mà muội muội nói. 
Tư Nam trấn an vỗ vỗ lưng nàng, cười đáp: “Không có ma chúng ta cũng sẽ không tới.” 
Nói xong đưa cho Tịnh Dục một lá bùa. 
Tịnh Xu thấy vậy ngẩng đầu hỏi chàng: “Ta thì sao? Sao không cho ta?” 
“Ta không phải là bùa hộ mệnh của nàng ư?” 
Tư Nam nói xong kéo nàng đi về phía trước, Tịnh Xu sợ đến nỗi không nghiền ngẫm lại lời chàng nói, mà túm chặt tay chàng, đã thế còn cảm thấy chưa đủ, ôm chặt cánh tay chàng vào lòng để bình ổn nỗi sợ. 
Lần thứ hai cảm nhận được xúc cảm mềm mại trước ngực nàng, Tư Nam lặng lẽ nhếch môi. 
Đi ra giữa khu vườn, Tư Nam dừng bước, lấy vài ngọn nến từ trong túi, giao cho Tịnh Dục thắp sáng chúng ở mọi hướng. 
Ánh nến chiếu sáng xung quanh, hoa tươi đẹp đẽ ướt át khắp vườn, Tịnh Dục không nhìn ra cái gì, quay đầu nhìn về phía muội muội thì thấy vẻ mặt kinh hãi của muội muội, hắn vội chạy đến bên cạnh hỏi nàng lại nhìn thấy gì nữa? 
“Ma, toàn bộ đều là ma…” 
“Phương Đô ở đâu?” Tư Nam hỏi. 
Tịnh Dục nhìn theo, thấy chàng đang hỏi một bông hoa. 
Hắn không biết Phương Đô là người phương nào, Tịnh Xu thì biết, là người mà trước đó ông chủ Hoàng kể dùng máu thịt và linh hồn mình trồng ra Xích Đan. Có điều dựa theo lời ông chủ Hoàng nói, ngày Lưu tam ŧıểυ thư xuất giá là lần cuối cùng ông ta mơ thấy Phương Đô, Phương Đô biết hai người không còn hi vọng, không phải nên tiêu tan chấp niệm, quay về hoàng tuyền sao? Sao còn lưu lại trên đời? 
Một trận gió nổi lên, trong trăm hoa xuất hiện thêm một đóa hoa, trong trăm ma xuất hiện thêm một người. 
“Ngươi chính là Phương Đô?” 
“Đúng.” 
“Lâm Thâm là do ngươi giết?” Tư Nam hỏi thẳng y. 
“Đúng, hắn phụ bạc tấm chân tình của Ý Nương, hắn đáng chết.” 
“Thật sao? Ta thấy rõ ràng những lời của hắn nói trúng tim đen của ngươi, người đơn phương đâu chỉ có mỗi Ý Nương, còn ngươi nữa mà, đúng không?” 
“Nguyện vọng ban đầu của Lưu tam ŧıểυ thư là vạch rõ ranh giới với ngươi, ngươi biết nhưng vẫn đơn phương tìm cách để Xích Đan nở hoa, không ngại hi sinh tính mạng để đổi lấy hoa nở, rơi vào tình cảnh này, không phải là ứng với câu tự chuốc lấy mà Lâm Thâm nói à?” 
“Ngươi nói bậy bạ cái gì!” Phương Đô lớn tiếng phủ nhận lời Tư Nam nói, phủ nhận câu “tự chuốc lấy” đó, gió lạnh thoáng chốc trở nên lạnh thấu xương, thổi hoa lá bay tứ tung. 
“Rốt cuộc có nói bậy hay không, trong lòng ngươi rõ nhất, nếu ta đoán không sai, chính ngươi hỗ trợ Ý Nương nhập xác đúng không?” 
“Thế thì sao, cô nương ngốc đó, ta hao tổn tâm sức giúp nàng ta nhập xác thành công. 
Nàng ta lại kích động đến nỗi không biết giấu giếm, nhanh chóng bị phát hiện.” 
Tư Nam đoán không sai, Ý Nương bị ông chủ Hoàng dụ dỗ sát hại, linh hồn nhớ thương Lâm Thâm điên cuồng, khiến Phương Đô nghĩ tới bản thân, nên nói giúp cho nàng ta với ông chủ Hoàng, hỗ trợ nhập hồn nàng ta vào hoa trước thời hạn rồi đưa đến Thính Vũ Lâu, thừa dịp kỳ thi mùa xuân nàng ta có thể gặp lại tình lang. 
Ông chủ Hoàng sợ nàng ta là hồn mới, nhìn thấy tình lang sẽ xảy ra sai lầm, không yên lòng để nàng ta một mình, nên đưa đến chỗ Xích Đan của Phương Đô, để y trông giữ, không được xảy ra bất trắc. 
Ông chủ Hoàng đề phòng tới lui, lại không bao giờ ngờ được Phương Đô bị tấm chân tình dành cho Lâm Thâm của nàng làm cảm động, quyết tâm giúp người có tình được về bên nhau. 
Phương Đô nghe lý lẽ từ một phía của Ý Nương, chỉ cho rằng hai người họ là thanh mai trúc mã tình đầu ý hợp, cho rằng Lâm Thâm cũng thật tình với Ý Nương, mà không biết rằng tất cả mọi chuyện đều chỉ có Ý Nương tự cho là đúng, lang quân si tình là nam tử bội bạc, cuối cùng mới biến thành cục diện như hôm nay. 
“Lưu tam ŧıểυ thư đã xuất giá, những việc này ngươi đều biết, tại sao vẫn không buông bỏ? Tại sao không trở về hoàng tuyền?” Tư Nam hỏi y. 
“Không cần ngươi xen vào việc người khác!” Phương Đô nói xong không trả lời chàng nữa mà lập tức tấn công chàng, dường như không muốn chàng đề cập thêm chuyện của mình. 
Tư Nam ôm Tịnh Xu tránh thoát, không nhanh không chậm đọ sức với y, Tịnh Dục đứng ở một bên thấy chàng ra tay với không khí, có lòng muốn hỗ trợ song chẳng biết nên xuống tay từ đầu, đành bảo chàng mau chóng ném muội muội cho mình, để mình bảo vệ. 
Lúc này Tư Nam không để ý hắn được, tiếp tục nói với Phương Đô: “Vụ việc rành rành trước mắt, ngươi còn định lừa mình dối người tới bao lâu? Dù Xích Đan nở hoa, các ngươi cũng âm dương cách biệt rồi, Lưu tam ŧıểυ thư sẽ không cùng ngươi trở lại như trước kia, tại sao ngươi không chịu tin chân tướng sự thật?” 
“Không cần ngươi quan tâm!” Giọng Phương Đô càng ác liệt hơn, công kích cũng mạnh mẽ hơn, Tư Nam ôm Tịnh Xu chỉ có thể liên tục tránh né, dần dần rơi vào thế hạ phong, trong lúc này, những hồn hoa khác cùng nhau bước lên thay họ chắn sự công kích của Phương Đô. 
Hai bên giằng co, đột nhiên có người trèo tường vào, một hắc y nhân che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. 
Hắn hơi bất ngờ trước cảnh tượng Tư Nam ôm Tịnh Xu, nói chuyện với không khí, có điều nhanh chóng phản ứng kịp, bẩm báo với Tư Nam: “Thiếu gia, thân phận của Lưu tam ŧıểυ thư đã tra rõ ràng, là tam ŧıểυ thư của nhà Công bộ Thượng thư đương nhiệm, bảy năm trước, vào đêm trước khi cùng nhị công tử nhà Tả hàn lâm thành thân, nàng đã tự sát.” 
“Sao lại thế được!” Tịnh Xu kinh ngạc kêu lên, “Không phải ông chủ Hoàng nói Lưu tam ŧıểυ thư xuất giá rồi sao?” 
Nhất thời người và ma ở hiện trường đều ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía người kia. 
Gió ngừng thổi, cây cũng ngừng lại, khu vườn an tĩnh một cách đáng sợ. 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc