Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 27] Nương tử si tình và lang quân phụ bạc   

Trước Sau

break
Tư Nam phì cười, khẽ giễu cợt: “Ngươi tính toán không tệ, chết rồi còn muốn lót đường cho hắn.” 
“Nếu ta đoán không lầm, vừa rồi khi ta dùng hồn phách của nàng làm phép tìm kiếm tung tích ngươi, thì ngươi đã cảm nhận được, biết bọn ta sẽ tới ngay, biết mình không thể chiếm lấy cơ thể nàng nữa, nên tạm thời đưa ra quyết định với Lâm Thâm, chỉ cần dùng thân thể Tịnh Xu phát sinh chút chuyện với hắn, phá hỏng sự trong sạch của Tịnh Xu, hắn sẽ có thể trở thành rể hiền của Lễ bộ thị lang Tịnh đại nhân.” 
“Sao lại thế được!” Ý nương ra sức phủ nhận, song dáng vẻ chột dạ làm thế nào cũng không giấu nổi. 
“Ngươi lại không nghĩ tới, vì Lâm Thâm mà làm vậy có đáng không?” Tư Nam hỏi xong, cũng không đợi nàng trả lời, bèn gỡ hồ lô treo bên hông, thu nàng ta vào. 
Trong khi họ nói chuyện, Tịnh Dục đi bắt Lâm Thâm đã trở về nhà, phía Lâm Thâm cũng thông báo rằng có tiếp xúc da thịt với Tịnh Xu, làm Uông thị tức đến nỗi khó thở rồi ngất lịm, vội vàng ấn huyệt nhân trung mới tỉnh lại. 
Uông thị làm sao cũng không ngờ, mình luôn bảo vệ sự trong sạch của con gái, rốt cuộc vẫn có sơ xuất, nhất thời đấm ngực giậm chân hối tiếc không thôi, càng oán giận trượng phu đồng ý cho Tịnh Xu càn quấy với Tư Nam, giờ phải làm sao đây? 
Trong lúc người Tịnh gia oán hận, Lâm Thâm chủ động nói: “Việc này là lỗi của ŧıểυ sinh, ŧıểυ sinh bằng lòng chịu trách nhiệm…” 
“Chịu trách nhiệm? Ngươi dựa vào cái gì chịu trách nhiệm? Cũng không tự lấy nước ŧıểυ soi bản mặt mình, ngươi dựa vào cái gì cho rằng xứng đôi với muội muội ta?” Tịnh Dục lập tức xù lông, nếu không phải được phụ thân ngăn lại, e là gương mặt tuấn tú của Lâm Thâm sẽ càng rực rỡ hơn. 
Đối mặt với Tịnh Dục hung ác, Lâm Thâm không sợ chết tiếp tục đáp: “Tuy có hiểu lầm trong này, nhưng dù sao ŧıểυ sinh cũng có tiếp xúc da thịt với Tịnh ŧıểυ thư, Tịnh ŧıểυ thư khó mà gả cho người khác…” 
“Ta xuất gia làm ni cô cũng không gả cho hắn.” Tịnh Xu rửa mặt xong qua đó đúng lúc nghe được lời này của hắn, lập tức tỏ thái độ của mình. 
Tịnh Xu vừa dứt lời, trùng hợp Tư Nam cũng bước vào, nói: “Hai người tiếp xúc da thịt cỡ nào? Không phải chỉ ôm thôi sao? Nếu chỉ như vậy đã xem là tiếp xúc da thịt, thì người chịu trách nhiệm không tới phiên ngươi, lúc ở phủ công chúa ta từng ôm nàng rồi.” 
Mấy câu của Tư Nam làm mọi người ở hiện trường đều sửng sốt, Tịnh Xu chưa hề nói chuyện này cho người khác nghe, giờ nghe chàng nhắc tới, nàng thoáng ngượng ngùng, mặt đỏ ửng. 
“Đương nhiên không chỉ có nhiêu đó, còn…” Lâm Thâm định nói thêm điều gì, đã bị Tư Nam ngắt lời: “Ngươi nghĩ hay lắm, Ý Nương thú nhận rồi, nếu còn nói dối, thì hôm nay đừng hòng rời khỏi Tịnh phủ.” 
Tư Nam vừa dứt lời, Tịnh Dục phối hợp nắm chặt quả đấm, quơ qua quơ lại trước mặt hắn. 
Lâm Thâm bị dọa lui về sau một bước, song vẫn đánh bạo đáp: “Không chỉ có ôm, mà còn hôn nữa.” 
Lâm Thâm vừa nói vừa nhìn về phía môi Tịnh Xu, tầm mắt mọi người cũng nhìn theo, thấy môi nàng hơi sưng đỏ, quả thực như bị người ta chà đạp, nhất thời sắc mặt tất cả đều khó coi, chỉ có Tư Nam khẽ cười thành tiếng. 
Tư Nam gỡ bình rượu hồ lô xuống, trào phúng: “Đây là nam nhân mà ngươi đến chết vẫn không quên? Ngươi vì hắn mà bỏ nhà trốn đi, vì hắn mà cam tâm tình nguyện làm thư đồng, làm nha hoàn làm ấm giường không danh không phận, cuối cùng ngươi chỉ là một con cờ để hắn thăng quan tiến chức thôi. Ngươi bị ta bắt đi, hắn chưa từng quan tâm ngươi có bị hồn bay phách lạc hay không, thậm chí chưa từng hỏi han ngươi đang ở đâu. Giờ thì sao, hắn chỉ quan tâm đến việc có thể trở thành rể hiền của Tịnh đại nhân không thôi.” 
Nghe theo lời Tư Nam, hồ lô trong tay chàng rung mãnh liệt, Tư Nam nhẹ nhàng chạm vào miệng hồ lô, chợt nghe một giọng nữ truyền tới: “Lâm Thâm…” 
Giọng nói thê lương khiến gian phòng đột nhiên lạnh lẽo như một hầm băng, Lâm Thâm chột dạ, run lẩy bẩy giải thích: “Ý Nương, đây là ý của nàng, là nàng bảo ta làm vậy mà!” Sự việc đúng như lời Tư Nam nói, không lâu trước khi họ dùng nước tìm kiếm linh hồn, Ý Nương đang giải thích thân phận với Lâm Thâm. 
Lâm Thâm không tin lời nàng ta, chỉ nghĩ rằng ai đó sắp xếp trêu đùa hắn, cho đến khi nàng ta nói ra chuyện thân mật mà chỉ có hai người biết, hắn mới tin hơn phân nửa. 
Đang nói, Tư Nam tìm kiếm linh hồn bị Ý Nương phát hiện, Ý Nương biết rằng chẳng mấy chốc họ sẽ đuổi tới đây, biết rằng mình không thể tiếp tục chiếm lấy thân thể Tịnh Xu, bèn nảy ra một ý tưởng, kể cho Lâm Thâm nghe những gì mình vừa thấy và nghe. 
Hai người thường trà trộn ở Thính Vũ Lâu, biết rõ mọi thứ trong đây, nghe nói người trước mặt là đích nữ của Lễ bộ Tịnh đại nhân, liền nghĩ đến việc ở cùng một chỗ, chỉ cần gạo nấu thành cơm thì lo gì không thể một bước lên mây. Tiếc rằng hai người trao đổi đã kéo dài một khoảng thời gian, Tư Nam và Tịnh Dục dùng khinh công nhanh chóng chạy tới, chưa kịp phát sinh chuyện gì thì bị Tư Nam cắt ngang. 
Nghe được mình chưa phát sinh chuyện gì với hắn, Tịnh Xu thở phào nhẹ nhõm, những người khác cũng vậy. 
Ý Nương thật lòng rất thích Lâm Thâm, dù có chết cũng một lòng muốn cho hắn tốt, tuy Lâm Thâm có vài phần thích nàng ta, song không hề thật tình. Đối với hắn, Ý Nương chỉ là một nha đầu ngốc tự động dâng hiến, hắn yên tâm thoải mái hưởng thụ thôi. 
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Ý Nương được Tư Nam chỉ điểm, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, mới phát hiện từ trước đến nay đều chỉ có một mình mình đơn phương, đơn phương theo hắn tới kinh thành, đơn phương dâng hiến thân thể trong sạch cho hắn, sau khi chết cũng đơn phương không nỡ bỏ hắn, mà hắn căn bản chẳng quan tâm rốt cuộc nàng về nhà hay gặp bất trắc gì, chẳng quan tâm rốt cuộc mình còn sống hay đã chết. 
“Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!” Giọng Ý Nương dần dần thê lương, khiến người nghe không hiểu sao thấy sợ hãi, Lâm Thâm càng sợ hãi hơn quỳ xuống. 
“Nếu đã thấy rõ, thì đừng cố chấp nữa, ban đầu do ngươi đơn phương để lại thư trốn đi, cố tình theo hắn tới kinh thành, mới cho hắn cơ hội lợi dụng. Chuyện đã xảy ra rồi, giết hắn cũng không thể quay lại như trước, bản thân còn bị mang sát nghiệt, chẳng thà đầu thai sớm, kiếp sau mở to mắt mà nhìn người. Còn hắn…” 
Tư Nam ngừng một chút, khẽ híp mắt, sau đó tiếp tục nói: “Về phần hắn, trời xanh có mắt, nhân quả có báo, mọi thứ tự có số.” 
Tư Nam khuyên nàng ta, phía Lâm Thâm cũng nhân cơ hội phụ họa: “Ý Nương, kiếp này ta phụ nàng, kiếp sau… kiếp sau, ta chắc chắn sẽ trả lại bằng mọi cách!” 
Có lẽ được hai người thuyết phục, giọng nói thê lương của Ý Nương dần ngừng lại, một lúc lâu, thì thầm một câu: “Trời đất chứng giám, nhớ kỹ lời thề này của ngươi, ta ở kiếp sau chờ ngươi.” 
Nói xong, Tư Nam mở nắp hồ lô, một trận gió thổi qua, sau đó không còn nghe tiếng của Ý Nương nữa. 
Lúc này Lâm Thâm mới thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi xuống đất.
Tư Nam tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống nói: “Kiếp này còn không làm được, nói chi tới kiếp sau? Chỉ có nàng ta đến bây giờ vẫn tin lời ngươi, ngươi có từng hối hận đã phụ lòng một cô nương luôn một lòng một dạ với ngươi không?” 
Hồi lâu sau, Lâm Thâm mới đáp: “Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có gì với nàng ta, nếu không phải nàng ta đơn phương theo ta tới kinh thành, thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra, nàng ta có kết cuộc này, đều là tại nàng ta tự chuốc lấy!” 
Lâm Thâm nói xong, từ dưới đất bò dậy, đến trước mặt Tịnh đại nhân, “Tuy rằng ta chưa có gì với lệnh thiên kim, nhưng lúc đó xiêm y của lệnh thiên kim ướt sũng, gần như lõa lồ, bị nhiều người nhìn thấy xông vào phòng ta, e rằng không còn thiếu gia nào dám cưới nàng. Mặc dù tại hạ bất tài, có điều hiện giờ các ngươi không có lựa chọn, thay vì để ŧıểυ thư thanh đăng cổ Phật cô độc suốt đời, thì chẳng thà gả cho ta.” 
“Thanh đăng cổ Phật cũng còn tốt hơn gả cho cặn bã.” 
“Vậy chúc Tịnh ŧıểυ thư sống lâu trăm tuổi, tận hưởng thật tốt sự cô độc của nhân gian này.” Lâm Thâm phun ra một ngụm máu, nói xong cười sằng sặc rời khỏi Tịnh phủ. 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc