Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 26] Thanh mai và trúc mã   

Trước Sau

break
Chuyện này Tịnh Xu chưa từng nói ai nghe cả, nàng làm sao quên được cái ôm tràn ngập mùi rượu của chàng ở rừng trúc, dù trong lòng dùng mọi cách nhắc nhở bản thân không thể động lòng nhưng chẳng ăn thua gì, điều nên nhớ vẫn sẽ nhớ. Do đó sau khi làm sáng tỏ hiểu lầm, chàng bảo nàng vào môn hạ của chàng, nàng mới từ chối, bởi nàng sợ một khi hai người thành sư đồ, thì không thể ở bên nhau nữa, muốn dùng quan hệ hợp tác tiếp xúc với chàng trước, ai ngờ không được mấy ngày, lại làm xáo trộn tính toán của nàng. 
Ở bên ngoài Trạng Nguyên lâu, Tịnh Dục thấy hai người bước ra, bèn nhanh chóng nghênh đón, định tiếp nhận Tịnh Xu trong lòng chàng, nhưng Tư Nam không buông tay mà bảo hắn vào bằng cửa sau, len lén dẫn tên ŧıểυ tử thối bị chàng đánh bể đầu chảy máu về, vẫn còn chuyện cần thẩm vấn hắn ta. 
Thấy muội muội không có chuyện gì, Tịnh Dục cũng yên tâm, nghe Tư Nam nói xong lập tức đi cửa sau của Trạng Nguyên lâu. 
“Lần này do ta sơ suất.” Dọc đường đi Tư Nam nhẹ nhàng nói với nàng. 
“Có trách thì trách ta xui xẻo, có lẽ ta vốn phải thanh đăng cổ Phật suốt đời.” Nói đến đây, Tịnh Xu không nhịn được rơi nước mắt oán giận: “Lần đầu gặp nhau, huynh có xem tướng cho ta, rõ ràng nói nhân duyên của ta thuận lợi, sao không chuẩn gì hết?” 
Tư Nam cúi đầu nhìn ŧıểυ cô nương trốn trong lòng mình, đáp: “Duyên phận xa tận chân trời gần ngay trước mắt, tại bản thân nàng không để ý.” 
“Là ai? Huynh không thể nói thẳng cho ta biết ư?” 
“Thiên cơ bất khả lộ.” 
Không lẽ là chàng? Tịnh Xu thầm nghĩ, lúc này lại chẳng dám mở miệng hỏi, mà buồn bực giơ tay lau miệng. 
Cái miệng nho nhỏ bị lau chùi vừa đỏ vừa sưng, mơ hồ còn thấy tơ máu, nhưng nàng vẫn lau, có đau cũng muốn lau. 
“Đừng lau nữa, trầy da hết rồi.” 
“Vừa nghĩ đến việc từng bị hắn hôn, ta lại khó chịu.” 
“Không phải chưa hôn sao?” 
“Ai biết trước khi chúng ta tới họ có hôn hay chưa, nói không chừng còn…” Còn làm chuyện quá đáng hơn… 
Tịnh Xu không nhịn được rơi nước mắt lần nữa, khóc than cho sự trong sạch của mình. 
“Ắt hẳn chưa làm, xiêm y không phải còn chỉnh tề à.” 
Cũng đúng, Tịnh Xu ngừng khóc, đưa tay sờ soạng khắp người, kiểm tra thử có gì khác thường không. 
Trở về An phủ, Tư Nam trèo tường đưa nàng sang sát vách, giao nàng cho cha mẹ đang chờ ở đó rồi trở về phòng mình, xử trí hồn phách của nữ nhân kia. 
Nữ nhân tên là Ý Nương, là người Tây Bắc, thanh mai trúc mã với nam nhân ban nãy. 
Nam nhân tên là Lâm Thâm, thư hương thế gia, trong nhà mở thư viện, còn nhà Ý Nương thì mở võ quán, tổ tiên mấy đời đều là láng giềng, một văn một võ, là hai gia đình thân thiện ở nơi đó. 
Từ nhỏ Ý Nương đã tập võ, tuy võ công không tốt lắm, nhưng đủ để phòng thân. 
Vì có công phu quyền cước, nên khiến nàng ta trở nên khác biệt với những nữ tử khác, cũng to gan hơn những nữ tử khác, to gan đến nỗi dám giả làm thư đồng đi theo Lâm Thâm tới kinh thành. 
Khởi nguồn câu chuyện là hôm ấy nàng ta nghe người trong thư viện cười đùa nói với Lâm Thâm về việc bắt rể theo danh sách, bảo Lâm Thanh tuấn tú nho nhã, một khi có tên trong danh sách nhất định sẽ được các ŧıểυ thư trong kinh thành nhìn trúng, chọn làm rể. 
Người nói vô tâm, người nghe có ý, mọi người không biết rằng từ câu nói này, làm Ý Nương sinh lòng cảnh giác, rất sợ trúc mã của mình bị người ta chọn làm lang quân. 
Cùng ngày Lâm Thâm khởi hành, Ý Nương để lại phong thư cho cha mẹ, lén đi theo Lâm Thâm ra khỏi thành. 
Lâm Thâm không biết phía sau có cái đuôi nhỏ, mãi đến khi tới chỗ nghỉ chân, nàng ta chủ động xuất hiện mới biết đi theo mình ra ngoài. 
Lâm Thâm khuyên không được, đành đồng ý cho nàng ta đi theo, bảo nàng ta giả làm ŧıểυ thư đồng. 
Dọc đường đi, hai người cùng tiến cùng lui, cùng ngủ chung phòng, tình cảm tăng vọt. Vào một đêm mùa xuân sấm chớp ầm ầm, Ý Nương lớn mật chui vào chăn Lâm Thâm, thiếu nam thiếu nữ ngây thơ ôm lấy nhau, miệng quấn quýt, chân cũng quấn lấy nhau. Trong tiếng mưa gió sấm chớp, lần mò từ hai hòa thành một. 
Máu xử nữ của cô nương dính đầy giường, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đồng tử của thiếu niên rót vào bụng cô nương. 
Từ đó về sau cả hai càng gắn bó như keo sơn, ướt át suốt dọc đường. 
Sau khi đến kinh thành, hai người trọ tại Trạng Nguyên lâu, Lâm Thâm theo mọi người đăng ký vào thư viện Ngô Đồng học tập, Ý Nương không đi theo, bèn khôi phục nữ trang sắm vai như ŧıểυ thư, mỗi ngày ở Thính Vũ Lâu bên cạnh chờ hắn. 
Ngày đó sau giờ ngọ, nàng ta ra hậu viện đi ŧıểυ, đụng phải ông chủ Hoàng đưa trà tới, hiếu kỳ đi xem, cũng trò chuyện đôi câu. Nào ngờ để ông chủ Hoàng nảy sinh ý xấu với mình, ông ta muốn xem thử nữ tử biết võ công sẽ trồng ra loại trà có hương vị gì. 
Ông chủ Hoàng cố tình tiếp cận nàng ta, giả vờ làm ông lão hòa nhã thân thiện, khiến nàng ta dần dần mất cảnh giác, vô tình kể hết mọi chuyện về bản thân cho ông ta nghe. 
Sau đó ông ta cố tình thiết kế làm nàng ta cảm thấy Lâm Thâm vụng trộm với ŧıểυ thư khác, khiến nàng ta cãi nhau với Lâm Thâm. Sau khi họ cãi nhau một trận, ông ta lại giả mù sa mưa an ủi, nhân cơ hội hạ độc vào trong trà của nàng ta. 
Khi Ý Nương tỉnh lại, đã trở thành một bông hoa trong vườn ông ta, lúc này nàng ta mới biết mọi chuyện đều do ông chủ Hoàng sắp đặt. 
Ông chủ Hoàng cố tình làm nàng ta và Lâm Thâm cãi nhau, kế tiếp để lại một phong thư mô phỏng theo bút tích của nàng ta, nói rằng nàng ta đã quay về nhà trước. 
Lâm Thâm không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng Ý Nương cáu kỉnh thôi, lại cảm thấy nàng ta có võ công phòng thân sẽ không xảy ra chuyện, nên cũng không đi tìm, vì tưởng là nàng ta quay về thật. 
Việc này đều là ông chủ Hoàng nói cho nàng ta biết, để nàng ta hết hi vọng, còn bảo là chỉ cần nàng ta ngoan ngoãn nghe lời, đến lúc đó sẽ đưa nàng ta đi Thính Vũ Lâu, có cơ hội tiếp cận người trong lòng. 
Vì Lâm Thâm, nàng ta nén giận, vô cùng phối hợp, rốt cuộc lấy được sự hứa hẹn của ông chủ Hoàng, đưa nàng ta đến khu vườn của Thính Vũ Lâu, song mỗi khi thấy người trong lòng, ngoại trừ điên cuồng đung đưa cành lá ra, nàng ta không thể làm hành động nào khác. 
Nàng ta vốn tưởng là khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, kiếp này hai người sẽ không thể gặp nhau nữa, nào ngờ Tịnh Xu xuất hiện khiến sự tình có chuyển biến. 
Ngày đó nàng ta cũng không biết tại sao bông hoa Xích Đan bị Tịnh Xu hái đi, hồn phách của nàng ta lập tức rời khỏi hoa. Ý Nương vốn định đi tìm Lâm Thâm, nhưng không khống chế được đi theo Tịnh Xu về nhà, bên tai còn có một giọng nói nói cho nàng ta biết, nàng ta có thể nhập vào thân thể Tịnh Xu, mượn thân thể này sống lại để ở bên Lâm Thâm. 
Nàng ta tin là thật, thấy Tịnh Xu thả lỏng thiếp đi, bèn đẩy hồn phách của Tịnh Xu ra. 
Cảm giác làm người một lần nữa thực sự quá tốt đẹp, nàng ta mừng rỡ như điên vội vàng muốn đi tìm Lâm Thâm. Dưới cơn kích động, nàng ta quên mất phải che giấu thân phận, thậm chí ngay cả áo khoác cũng quên mặc, chạy thẳng ra khỏi cửa, đội mưa tới Trạng Nguyên lâu. 
“Việc này là ta có lỗi với Tịnh ŧıểυ thư, dùng cơ thể nàng làm chuyện thân mật với Lâm 
Thâm.” Ý Nương chủ động kể chuyện vừa rồi, “Chuyện tới nước này, e rằng chỉ có thể để Tịnh ŧıểυ thư chịu thiệt gả cho Lâm Thâm. Các ngươi yên tâm, ta chết rồi, sẽ không gây trở ngại cho hai người họ. Lâm Thâm học thức uyên bác, tướng mạo anh tuấn, có lẽ cũng xứng đôi với Tịnh ŧıểυ thư.” 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc