Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 25] Tịnh Xu bị cướp thân xác   

Trước Sau

break
Hai thầy trò ông chủ Hoàng bị Tư Nam xách đi nha môn báo án, giao phó toàn bộ. Dựa vào sổ ghi chép hoa, họ đã cùng nhau giết gần trăm người, tất cả đều bị ông chủ Hoàng nhìn trúng phẩm chất đặc biệt nào đó, rồi bắt cóc và sát hại. 
Tư Nam cho khẩu cung xong ra khỏi nha môn, chàng không vội quay lại Bách Hoa các siêu độ oan hồn, mà nhanh chóng đi Tịnh gia. 
Lúc này cả nhà họ Tịnh đang huyên náo người chết ngựa đổ, thấy Tư Nam tới cửa, vội hỏi chàng sao lại tới? Có thấy Tịnh Xu không? 
Tư Nam vừa nghe vậy, mặt biến sắc, “Hỏng rồi!” 
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Uông thị nhanh chóng hỏi chàng. 
Hôm nay ngủ trưa, chợt nghe Lục Lễ báo rằng sau khi Tịnh Xu thức dậy, tính nết thay đổi hoàn toàn, ngay cả Lục Nghệ cũng không hiểu, còn chưa đợi hiểu rõ, nàng một thân một mình đội mưa chạy ra khỏi phủ, Lục Nghệ đuổi theo cũng không kịp. 
Uông thị sai tất cả hạ nhân đi tìm mà chẳng có tin tức, đang nghĩ có nên tới nha môn báo án không, nhưng lại sợ báo án sẽ làm lớn chuyện, phá hỏng thanh danh của con gái, nhất thời rối rắm không thôi. 
“Thảo nào bị câu mất hồn, ra là bị ma cướp thân xác.” Tư Nam nói xong nhanh chóng lấy ngọc bội chứa hồn phách của Tịnh Xu, nhờ người mang chậu nước tới. 
Tư Nam nắm chặt ngọc bội mà làm phép, Tịnh Xu chỉ cảm thấy khẩu quyết của chàng điếc tai nhức óc, chấn động đến độ làm nàng choáng váng. Trong lúc hỗn loạn, nàng cảm giác được dòng nước mơn trớn hai gò má, trông thấy mình ướt sũng đang ở một nơi khác, cùng một nam tử ăn mặc như thư sinh nói gì đó. 
Tịnh Xu lập tức nóng nảy, người này chiếm lấy thân thể nàng lại không biết tự trọng, vừa không mặc áo khoác, vừa ướt sũng toàn thân, ngay cả chiếc yếm đỏ bên trong cũng nhìn thấy được màu sắc, còn ở chung một phòng với một nam tử, nếu làm ầm ĩ, nàng đừng hòng xuất giá nữa! 
Tịnh Xu chẳng biết rằng mọi thứ mà mình thấy, những người khác cũng có thể xuyên qua chậu nước thấy nốt, không chỉ có mỗi nàng nóng nảy, mà cha mẹ và ca ca nàng ai cũng đập bàn. 
Tư Nam lửa giận ngập trời, song phải khống chế tiếp tục làm phép. 
Nghe tiếng Tư Nam, Tịnh Xu cảm thấy mình lại nhập vào chính mình đang nói chuyện, nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng lập tức bị ép ra ngoài. 
Trong chậu nước, sóng nước lắc lư, trước mắt Tịnh Xu tối sầm, quay trở về ngọc bội lần nữa, nghe Tư Nam hỏi nàng: “Lúc nãy trong nháy mắt đó có phát hiện gì không?” 
Trong nháy mắt ngắn ngủi thế có thể phát hiện điều gì? 
“Khẩu âm của nam nhân không phải là người kinh thành, ắt hẳn là học sinh đến từ vùng khác.” Tịnh Xu do dự đáp, cũng không chắc chắn. 
Tịnh Xu nói chuyện chỉ có Tư Nam nghe được, Uông thị thấy chàng nói chuyện với ngọc bội, có chút khó hiểu, không khỏi nóng ruột thúc giục, hỏi chàng có thể tìm được Tịnh Xu không. 
Tư Nam không trả lời, mà ngẩng đầu hỏi ngược lại bà: “Học sinh từ nơi khác tới thường ở nhà trọ nào?” 
“Trạng Nguyên lâu!” Tịnh Dục xen vào trước, Tịnh phụ cũng phụ họa: “Đúng, Trạng Nguyên lâu là nhà trọ kiêm quán rượu, vì cái tên có điềm tốt nên kỳ thi mùa xuân nào cũng có học sinh từ khắp nơi đổ về.” 
“Chắc chắn là chỗ đó không sai! Chỗ đó cũng gần Thính Vũ Lâu và thư viện Ngô Đồng.” Tịnh Dục nói xong chạy ra ngoài, Tư Nam bảo Tịnh phụ và Tịnh mẫu yên tâm, rồi đuổi theo Tịnh Dục. 
Bên ngoài trời vẫn đổ mưa, cả hai không thèm mang theo ô, dù sao thì hai người đã ướt sũng rồi, Tư Nam là vì đi ngoại thành xử lý chuyện Bách Hoa các nên áo bào ướt từ sớm, còn Tịnh Dục thì mới ra ngoài tìm kiếm muội muội mà bị ướt. 
Hai người vận khinh công, lòng bàn chân sinh gió, không bao lâu sau đã tới cửa Trạng Nguyên lâu. 
Lúc này đang là giờ cơm, đại sảnh ngồi đầy người, đều ăn mặc như thư sinh, vừa vào cửa chợt nghe một thư sinh uống say hô to: “Vật đổi sao dời!” 
Tỉ mỉ lắng nghe, quả thực là thân thể Tịnh Xu ở đây, họ đang bàn luận về một nữ tử, y phục xốc xếch, gần như khỏa thân xông vào, chắc chắn là thứ hư hỏng không biết xấu hổ. 
Tịnh Dục nghe xong gân xanh trên trán nhảy dữ dội, ước gì hiện giờ có thể rút hết đầu lưỡi bọn họ. 
Tư Nam thoáng suy nghĩ, bảo Tịnh Dục chờ bên ngoài trước, một mình chàng đi tìm, chỉ nói lúc nãy là Tư Cầm, ở Thính Vũ Lâu bị kẻ xấu dụ dỗ tới đây. 
Tịnh Dục hết cách, đành nén cơn giận chờ bên ngoài. 
Tư Nam túm một ŧıểυ nhị để dẫn đường, cố tình gây ra động tĩnh lớn hòng thu hút sự chú ý của mọi người. 
Nhất thời mọi người đều im lặng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn hướng trên lầu, chỉ cho rằng chàng bắt kẻ gian dâm. 
Lúc tới cửa, Tư Nam không lập tức đi vào, ra hiệu cho ŧıểυ nhị lui trước, sau đó mới đạp cửa bước vô, trông thấy nam nhân kia đang nằm trên người Tịnh Xu, hai người ôm lấy nhau, suýt chút nữa sắp hôn. 
Hai người bị chàng làm giật mình, đồng loạt nhìn lại hỏi: “Ngươi là người phương nào?” 
“Là đại gia ngươi!” Tư Nam hừ một tiếng khinh miệt, kéo nam nhân ra khỏi người Tịnh Xu, kế đó đấm vào miệng hắn, làm hắn chảy máu. 
Nữ nhân nhanh chóng kéo chàng lại, bị Tư Nam trở tay bóp cổ. 
“Bọn ta tốt bụng siêu độ cho ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn.” Tư Nam nói xong cắn ngón tay, vẽ một lá bùa ngay ấn đường nàng ta, nữ nhân lập tức gào lên vì đau đớn vô cùng. Không bao lâu sau, một làn khói xanh dường như từ ấn đường bay ra, bị Tư Nam bắt được thu vào trong tay áo, sau đó để ngọc bội lên ấn đường nàng, mở mắt ra lần nữa, Tịnh Xu đã trở về cơ thể mình. 
Tư Nam cởi áo ngoài khoác lên người nàng. 
Tịnh Xu phục hồi tinh thần, nhanh chóng che trước ngực, vô cùng tức giận, vội hỏi Tư Nam: “Người cướp thân xác ta đâu?” 
Tư Nam vỗ vỗ tay áo, “Ở đây.” 
Nam nhân thấy thế, biết hai người họ không phải người bình thường, nhanh chóng qua đó cầu xin: “Ý Nương chỉ nhất thời hồ đồ, nhị vị xin hãy giơ cao đánh khẽ.” 
“Nàng ta hồ đồ, vậy còn ngươi? Biết rõ đây không phải là cơ thể của nàng ta mà còn dám động tay động chân…” Tịnh Xu nói xong lấy mu bàn tay lau miệng, vừa tức giận vừa ấm ức, lần này coi như chẳng còn trong sạch gì, thân thể bị nhiều người nhìn thấy vậy, không biết có bị nam nhân xa lạ này làm chuyện hoang đường gì chưa. 
Tịnh Xu càng nghĩ càng uất ức, không nhịn được rưng rưng nước mắt. 
“ŧıểυ sinh… ŧıểυ sinh bằng lòng chịu trách nhiệm với ŧıểυ thư.” 
“Phi! Ngươi nghĩ hay nhỉ! Ta thà xuất gia làm ni cô cũng không gả cho ngươi!” Nhất thời Tịnh Xu càng khóc to hơn. 
“Đúng là nghĩ hay lắm, ta thấy nắm đấm lúc nãy nhẹ quá.” Tư Nam đưa tay túm lấy vạt trước của hắn, đấm thêm hai cái vào bụng hắn, miệng hắn lập tức phun máu, đau đến nói không nên lời. 
Thấy hắn nhổ mấy ngụm máu tươi, Tịnh Xu bình tĩnh lại một chút, vội vàng kéo Tư Nam còn nổi giận muốn vung quyền tiếp, “Thôi, đừng gây ra án mạng, chúng ta đi nhanh đi.” 
Tư Nam buông tay, lập tức bế nàng lên, dùng ngoại bào rộng thùng thình của mình che toàn bộ cơ thể của nàng, ôm ra khỏi cửa. 
Lúc xuống lầu, Tư Nam giả vờ tức giận mắng: “ŧıểυ tử đó rốt cuộc có gì tốt, muội tình nguyện vì hắn như vậy, còn dám cãi lại nghĩa phụ, chuyện hôm nay nếu để nghĩa phụ biết, thì những người từng gặp nàng phải bị giam vào ngục.” 
Tư Nam nói xong, cố tình làm rơi lệnh bài của Cửu Thiên Tuế xuống đất, ŧıểυ nhị ở bên cạnh nhanh chóng nhặt lên, lau khô ráo đưa cho chàng. 
Mọi người tiếp tục im thin thít, khác với sự hiếu kỳ ban nãy, lúc này ai cũng sợ hãi, sợ bị liên lụy. 
Tịnh Xu trốn trong lòng chàng, cảm nhận nhiệt độ từ lồng ngực chàng, nghe nhịp tim của chàng, nàng không khống chế được tim đập nhanh hơn, song cuối cùng chỉ có thể thầm thở dài. Hôm nay trong sạch bị hủy, chàng còn tận mắt chứng kiến thì làm thế nào cũng không thể tiến thêm một bước với chàng, uổng công trước đây nàng trăm phương ngàn kế đổi từ bái sư sang quan hệ hợp tác giao dịch. 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc