Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 24] Người trồng hoa cuồng si   

Trước Sau

break
Hai thầy trò ông chủ Hoàng một già một trẻ cũng không khó đối phó, Tư Nam nhanh chóng tóm được. 
Mọi chuyện phải bắt đầu từ những ngày đầu thành lập Thính Vũ Lâu. 
Lúc đó Thính Vũ Lâu còn có tên là Hương Phiêu Thập Lý, nổi tiếng về trà. 
Lúc đó ông chủ là hai người, hai người từng được mệnh danh là song tuyệt trong ngành trà ở kinh thành, một người là bậc thầy pha trà, một người là bậc thầy trồng trà. 
Hai người hợp tác với nhau, chỉ mấy năm ngắn ngủi đã khiến Hương Phiêu Thập Lý vang danh khắp kinh thành, trở thành nơi yêu thích của các vị nhân sĩ thích trà. 
Có điều về sau xảy ra chuyện lộ đề thi, Hương Phiêu Thập Lý trở thành bà mối tệ hại, cũng chịu tội liên đới, toàn bộ quán trà đều bị bắt vào ngục thẩm vấn, hai vị ông chủ Hoàng chỉ có một người còn sống. 
Sau sự việc này, ông chủ Hoàng còn sống đã bán quán trà, mất hết ý chí trở về nông thôn trồng trà, mãi đến mấy năm sau có một bạn trà tìm tới mời ông ta rời núi. 
Ông ta từ chối lần nữa, chẳng qua người bạn trà kia mời hết lần này đến lần khác, cộng thêm ông ta cũng vô cùng tiếc năm đó Hương Phiêu Thập Lý đã kết thúc như vậy, nên đồng ý với hắn. 
Hương Phiêu Thập Lý đổi thành Thính Vũ Lâu, ông chủ từ hai vị ông chủ Hoàng, đổi thành ông chủ Hoàng và ông chủ Vương. 
Nguyện vọng của ông chủ Hoàng là muốn khôi phục lại thời huy hoàng của Hương Phiêu Thập Lý, để an ủi vong linh của bạn già dưới hoàng tuyền. 
Thời gian không phụ lòng người, trong vài năm ngắn ngủi, Thính Vũ Lâu lại trở thành quán trà nổi tiếng khắp kinh thành, tuy nhiên tất cả đều từ từ thay đổi kể từ sau khi thư viện Ngô Đồng chuyển đến sát vách. 
Ông chủ Hoàng làm việc chăm chỉ trong vườn trà, giữa những bụi hoa, ngày thường ngoại trừ đưa hoa trà và lá trà tới Thính Vũ Lâu ra, thường không tới nữa, đợi đến khi ông ta phát hiện sự khác thường của Thính Vũ Lâu thì đã quá muộn. 
Có sẵn vết xe đổ của Hương Phiêu Thập Lý, lúc ông chủ Hoàng phát hiện lập tức thông báo cho đối tác ông chủ Vương, ai ngờ ông chủ Vương chẳng để bụng, còn bảo ông ta đừng quản nhiều, cứ chuyên tâm trồng trà là được. 
Về sau mới biết, ông chủ Vương từ lâu đã cấu kết với người ta làm việc xấu, lên kế hoạch cho thương vụ mới này. 
Thấy Thính Vũ Lâu đi vào vết xe đổ của Hương Phiêu Thập Lý, ông chủ Hoàng vô cùng đau đớn nhưng không có cách nào ngăn cản. Chỉ vì năm đó khi thỏa thuận hợp tác, cả hai đã đồng ý rằng ông chủ Hoàng chỉ cần trồng trà, còn ông chủ Vương thì sẽ toàn quyền phụ trách những việc còn lại, hiện giờ ông chủ Hoàng muốn ngăn cản cũng không thể. 
Ông chủ Hoàng muốn rời khỏi Thính Vũ Lâu, song tiếc rẻ tâm huyết của mình, trong lúc rối rắm, Xích Đan trong vườn đột nhiên nở hoa. 
Chậu Xích Đan này là năm đó ông chủ Hoàng mang tới kinh thành, kể từ sau khi tới kinh thành, nó không nở hoa nữa, chuyện này toàn bộ Thính Vũ Lâu đều biết. 
Đất Bắc xuân giá lạnh, cho dù là mùa xuân, Xích Đan cũng chưa chắc nở hoa, huống chi hiện giờ còn là mùa đông, điều này hoàn toàn không thể giải thích được. 
Ông chủ Hoàng lật tung quyển sách cổ cũng không tìm được giải thích hợp lý, cho đến một đêm, ông ta mệt mỏi gục trên bàn làm việc ngủ mất, trong mơ hồ ông ta mơ thấy một nam tử, nam tử giới thiệu hắn tên Phương Đô, là học sinh của thư viện sát vách, hắn muốn ông chủ Hoàng có thể đưa Xích Đan tới nhà Công bộ Lưu đại nhân, cho tam ŧıểυ thư xem thử. 
Giấc mơ rất hỗn độn, nhưng vô cùng chân thực, ông chủ Hoàng suy nghĩ một hồi, bèn lần theo manh mối trong giấc mơ để hỏi thăm, mới biết được Lưu tam ŧıểυ thư này trước kia là khách quen của Thính Vũ Lâu, gần đây được hứa hôn rồi, không tới Thính Vũ Lâu nữa. 
Nghĩ tới lời dặn dò trong mơ, ông chủ Hoàng nghĩ cách gặp Lưu tam ŧıểυ thư đang đi cầu phúc trong chùa, đưa Xích Đan cho nàng xem, ai ngờ nàng vừa thấy Xích Đan thì che mặt khóc, vừa khóc vừa nói: “Muộn rồi… đã muộn rồi…” 
Lưu tam ŧıểυ thư khóc một hồi liền đi, ông chủ Hoàng vẫn liên tục mơ thấy giấc mơ kia, nam nhân trong mơ bảo ông ta đưa Xích Đan cho tam ŧıểυ thư xem. 
Ông chủ Hoàng bị làm phiền liên tục, bèn đi một lần nữa, lần này Lưu tam ŧıểυ thư không chịu gặp, cũng sai người đuổi ông ta đi. 
Thái độ của Lưu ŧıểυ thư đã như thế, song thư sinh trong mơ mỗi đêm đều đến bảo ông ta đi tìm Lưu tam ŧıểυ thư. Giấc mơ này duy trì liên tục hơn nửa năm, hoa Xích Đan cũng nở hơn nửa năm, chưa từng héo tàn, vô cùng kỳ quái, ông ta chưa từng thấy bông hoa nào sinh trưởng như vậy. 
Mãi đến hôm ấy, là cái ngày chiêng trống rền vang, pháo nổ vang trời, Công bộ Lưu thị lang gả con gái, Lưu tam ŧıểυ thành thân, là lần cuối cùng ông ta mơ thấy Phương Đô, biết được câu chuyện giữa Phương Đô và Lưu ŧıểυ thư. 
Phương Đô là một thư sinh ở một huyện nhỏ của Giang Nam, chỗ hắn khắp nơi toàn là trà, từ nhỏ Phương Đô đã đi theo cha mẹ trồng trà hái trà, tới kinh thành tham gia kỳ thi mùa xuân, vào thư viện Ngô Đồng, bèn thường xuyên đến Thính Vũ Lâu ở sát vách uống trà ngắm hoa. 
Ở chỗ này hắn quen được Lưu tam ŧıểυ thư cũng thích trà, hai người có cùng sở thích, mới quen đã thân, một bình trà có thể tán dóc chuyện trên trời dưới đất. 
Từ bình trà này tới bình trà khác, bông hoa này tới bông hoa khác, hai người dần nảy sinh tình cảm, tuy nhiên thân phận của hai người thực sự quá chênh lệch, Phương Đô lại thi rớt kỳ thi mùa xuân, người Lưu gia đâu cho phép tam ŧıểυ thư đích xuất nhà mình gả cho hắn. 
Vào lần cuối cùng hai người gặp mặt, Lưu tam ŧıểυ thư nói: “Khi chậu Xích Đan của Thính 
Vũ Lâu nở hoa, ta sẽ đi theo chàng.” 
Lưu tam ŧıểυ thư nói một cách mơ hồ, nhưng cả hai người đều biết câu nói này là lời tạm biệt. Khách quen của Thính Vũ Lâu đều biết, chậu Xích Đan này đi theo ông chủ Hoàng tới kinh thành đã mười mấy năm, chưa từng nở hoa. 
Phương Đô cũng hiểu ý Lưu tam ŧıểυ thư, nhưng trong lòng không muốn tin, nghĩ rằng làm cho Xích Đan nở hoa là có thể bên nhau trọn đời, bạc đầu giai lão với tam ŧıểυ thư. 
Hắn đi khắp nhà vườn nổi tiếng trong kinh thành, cũng chưa tìm được cách để Xích Đan lập tức nở hoa, thấy hắn điên cuồng như thế, một người tốt bụng chỉ hắn đi tìm kỳ nhân hỏi xem có cách nào không, bảo là vị Bán Tiên nương nương nào đó có bản lĩnh nắng hạn gặp mưa rào. 
Phương Đô nghe được chỉ bảo, ôm hi vọng cuối cùng đi tìm, ai ngờ thực sự hỏi được, chẳng qua cách này cần dùng hồn phách con người làm vật dẫn, dùng thân thể con người làm chất dinh dưỡng. 
Phương Đô hoàn toàn phát rồ, thành kính dâng linh hồn và máu thịt của mình cho chậu Xích Đan. Rốt cuộc Xích Đan nở hoa, Lưu tam ŧıểυ thư lại đính ước với người khác, cuối cùng hắn vẫn chậm một bước. 
Sau khi tỉnh mộng, ông chủ Hoàng hỏi thăm chỗ Bán Tiên nương nương, cũng có được phương pháp trồng hoa nở không tàn đó. Ông ta trồng hoa cả đời, trồng trà cả đời, không ngờ hóa ra máu thịt và linh hồn con người có thể làm chất dinh dưỡng cho hoa, cho nên ông ta nghĩ, nếu máu thịt và hồn phách con người có thể trồng ra hoa cực phẩm, khiến hoa nở không tàn, vậy có thể dùng cho trồng trà không? Có thể trồng ra loại trà cực phẩm hơn không? 
Một khi ý nghĩ này xuất hiện, thì hoàn toàn không áp chế nổi. Ông chủ Hoàng nổi điên, nghĩ đến điều đó, chuyện Thính Vũ Lâu ông ta cũng mặc kệ, toàn quyền giao cho ông chủ Vương, còn ông ta thì một lòng nhào vào Bách Hoa các, chuyên tâm trồng trà cực phẩm. 
Nữ tử đầu tiên bị ông ta sát hại là nha hoàn Hồng Yến của ông ta, ông ta hỏi nàng có bằng lòng giao tính mạng cho ông ta không, nàng trả lời: “Tính mạng của nô tỳ từ lâu là của chủ tử rồi.” 
Nàng đã nói như thế thì ông ta không khách sáo, bụm miệng nàng lại, đâm xuyên qua ngực nàng, lưỡi dao sắc bén cắm thẳng lồng ngực cao vút, đâm lên trái tim đang đập của nàng. 
Cây trà ấy, ông ta uống ra được hương vị ngọt ngào của nữ tử, cũng uống ra vị khổ cực mệt nhọc do lao động mỗi ngày. Ông ta mới biết, hóa ra người khách nhau làm chất dinh dưỡng cũng sẽ cho ra vị trà khác nhau. 
Ông ta luôn theo đuổi sự cực đoan và cầu toàn trong việc trồng trà, vì vậy ông ta bắt đầu tìm kiếm chất dinh dưỡng tốt nhất cho cây trà, giết hết người này tới người khác. 
Người tốt ngon hơn người xấu, người trẻ ngon hơn người già, trước tiên đưa hồn vào hoa trà, làm hoa trong một năm, mới dẫn hồn vào cây trà, vị trà sẽ càng đậm đà hơn. 
Tịnh Xu ở trong ngọc bội, không khỏi rầu rĩ khi nghe được lời thú tội của ông chủ Hoàng, loại trà mà nàng uống hồi sáng được trồng từ xác chết… 
Lúc này nàng mới phát hiện, hồn phách của mấy người xanh lè kia, trên gương mặt chằng chịt dây rợ cũng không phải gân xanh, mà là rễ cây. 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc