Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 23] Bị câu mất hồn   

Trước Sau

break
“Sau này mới biết, thiếu niên đó căn bản không phải học sinh dự thi, mà chỉ là một thư đồng của thiếu gia, phụng lệnh công tử hắn tiếp cận phu nhân này để ăn cắp đề thi. Ai ngờ sau khi hắn có đề thi rồi, lại giấu thiếu gia giữ lại bản sao và bán nó cho những người khác, lúc này mới náo loạn.” 
“Sau chuyện đó, Hương Phiêu Thập Lý đóng cửa, qua vài năm mới đổi thành Thính Vũ Lâu khai trương một lần nữa.” 
Uông thị nói xong nhấp một ngụm trà thấm giọng. 
“Có ví dụ từ trước đó, Thính Vũ Lâu mới khai trương, nữ quyến nhà quan đều không đi để tránh hiềm nghi, song không thể nhịn nổi trà ngon ở đây, dần dần vẫn có người đến. Tới tận bây giờ, tiếng xấu Hương Phiêu Thập Lý mới hoàn toàn trở thành quá khứ.” 
“Còn về ý tưởng xem mắt, vài năm gần đây mới xuất hiện. Chỉ vì thư viện Ngô Đồng dời đến sát vách, vị trí địa lợi nhân hòa bị người ta cố tình lợi dụng. Mấy năm nay từng xảy ra vài vụ ŧıểυ thư bị người có tâm địa bất chính dụ dỗ, tuy nhiên không gây quá nhiều sóng gió, âm thầm hòa giải riêng nên không lộ ra ánh sáng. Có điều tất cả mọi người đều biết, nên hiện chỉ có thứ nữ mới có thể đến chỗ đấy xem mắt.” 
Nghe mẫu thân nói xong, Tịnh Xu không khỏi thở dài, suy cho cùng còn lợi ích nên chuyện xem mắt vẫn tồn tại nhỉ. Chẳng qua, chuyện năm đó mà mẫu thân kể dường như không liên quan gì đến việc nàng gặp ma hôm nay. 
Đang nghĩ ngợi, người mà nàng sai đến Uông gia đã trở về, báo lại nhóm biểu tỷ đều về nhà an toàn, xem ra nàng nghĩ nhiều rồi. 
“Lần này con an tâm chưa.” Uông thị nói xong đứng dậy, chuẩn bị rời đi, cũng bảo Tịnh Xu nhanh chóng trở về phòng nghỉ trưa. 
Không biết ngoài cửa sổ trời đổ mưa to từ lúc nào, tiếng mưa đập vào mái hiên rất phiền, song không thể quấy nhiễu giấc ngủ của Tịnh Xu. 
Chẳng qua ngủ không bao lâu, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, tựa như đập vào tai… 
Tịnh Xu đang định hỏi Lục Nghệ xảy ra chuyện gì, liền cảm thấy có nước mưa bắn lên người mình, dọa nàng giật mình, vội vàng mở mắt ra, lại phát hiện mình căn bản không ngủ trong phòng, mà đang ở trong một khu vườn, xung quanh đều là hoa, mình cũng thành đóa hoa. 
Xảy ra chuyện gì? Tịnh Xu vẫn chưa phản ứng kịp, đột nhiên mưa nặng hạt hơn đánh đến choáng váng. 
Cảm giác hạt mưa rơi xuống người thực sự chân thực vô cùng, không giống như đang nằm mơ, Tịnh Xu thoáng hốt hoảng, không biết nên làm thế nào cho phải. 
Đang nghĩ ngợi, có người cầm ô bước tới, là một ông lão tóc hoa râm. 
Ông ta ngắm từng bông hoa, động tác rất nhẹ nhàng, Tịnh Xu muốn kêu cứu, nhưng hoa không có miệng, nàng chỉ có thể mượn sự trợ giúp của mưa gió, điên cuồng lắc lư cơ thể hòng thu hút sự chú ý của ông lão. 
Ông lão tới trước mặt nàng, như nhìn thấy sự khác thường của nàng, có chút bất ngờ, tự lẩm bẩm: “Kỳ quái, cây Tuyết Tháp này mình chưa từng dẫn hồn vào, sao lại nở hoa?” 
Tịnh Xu bỗng chốc đờ người ta, nghĩ tới hoa hồn mà Tư Nam nói trước đó, không lẽ những bông hoa này đều có thêm hồn phách của con người, mới nở rộ tươi đẹp thế? 
Trong lúc nghĩ ngợi, chợt nghe ông lão hô to: “Tam lang, lấy sổ ghi chép hoa tới!” 
Tịnh Xu giật mình, một khi ông ta xác nhận cây này chưa dẫn hồn vào, chẳng phải sẽ bị phát hiện sao? 
Có lẽ vì tiếng mưa gió quá to, ông lão gọi mấy lần mà tam lang vẫn không đáp, đành tự mình quay về lấy sổ ghi chép. 
Ông lão vừa đi, Tịnh Xu lập tức giãy giụa, hòng chui ra khỏi bông hoa, song bất kể nàng lắc lư thế nào đều chẳng ăn thua gì, trong lúc hoang mang rối bời, nàng chỉ có thể thầm gọi Tư Nam cứu mạng. 
Ông lão nhanh chóng quay trở lại, cầm sổ ghi chép xem hồi lâu, lẩm bẩm lấy làm lạ. 
“Lẽ nào là tự động nở hoa?” Ông lão nói xong lập tức phủ định, mang cả chậu lẫn hoa vào phòng. 
Khi thấy ông ta lấy ra một lá bùa màu vàng từ trong ngăn kéo, đặt nó bên cạnh nàng rồi đốt cháy nó, Tịnh Xu sợ đến nỗi cành hoa run rẩy, run đến mức hoa lá trên người bay tứ tung, lần này không cần lá bùa cũng biết hoa này đã có hồn phách. 
“Ngươi là người phương nào?” Ông lão lớn tiếng hỏi, hoàn toàn không còn vẻ hiền lạnh của ban nãy. 
Tịnh Xu không có miệng, đâu thể nói chuyện, chỉ đành tiếp tục lắc lư cơ thể. Ông lão thấy vậy, tính làm phép niệm chú, đột nhiên ngoài cửa có một người bước vào, “Sư phụ, có khách tới.” 
“Không gặp.” Ông lão đang bận xác định thân phận Tịnh Xu nên từ chối nam tử, nam tử này có lẽ là tam lang mà lúc nãy ông ta gọi. 
“Sư phụ, không thể không gặp, người tới là nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế.” 
Là Tư Nam! Tịnh Xu lập tức kích động, sung sướиɠ lắc lư người dữ dội hơn. 
Ông lão không hiểu ý Tịnh Xu, cũng chẳng biết tại sao nàng từ sợ hãi chuyển sang kích động, chỉ chỉnh trang lại áo bào, sau đó theo đồ đệ tới tiền sảnh. 
Ông lão đi rồi, Tịnh Xu lại bối rối, làm cách nào để Tư Nam phát hiện nàng đang ở đây? 
Cành hoa Tịnh Xu đong đưa loạn xạ ngắm cảnh vật xung quanh, chậu hoa của nàng được đặt trên bàn, căn bản không thể di chuyển khỏi vị trí. 
Suy nghĩ một hồi cũng không có manh mối, Tịnh Xu không khỏi có chút nóng nảy, chốc nữa mà Tư Nam đi mất là nàng xong đời. 
Trong lúc hoang mang, bên ngoài bỗng nhiên có tiếng người truyền tới, âm thanh từ xa đến gần, Tịnh Xu lập tức nghe ra đó là giọng của Tư Nam, bèn nhanh chóng vung vẩy cành lá, dùng lá cây để với lấy chén trà trên bàn. 
Cành lá mềm oặt không có sức lật đổ chén trà, chỉ phát ra tiếng vang rất nhỏ, âm thanh vừa đủ nghe không thu hút được sự chú ý của người bên ngoài, họ nhanh chóng lướt qua cửa phòng, dường như đang hướng tới khu vườn ở phía sau. 
Tịnh Xu gấp đến độ muốn khóc, tiếc rằng lúc này nàng muốn khóc cũng khóc không được. 
Cành lá quơ loạn xạ, hai chén trà va vào nhau, âm thanh lanh lảng của đồ sứ không nhỏ, Tịnh Xu lập tức tỉnh táo, chỉ tiếc Tư Nam đi xa mất rồi. 
Tịnh Xu nghĩ đi nghĩ lại, tiếp tục dùng cành lá với lấy chén trà, cố gắng kéo nó tới mép bàn, chỉ cần Tư Nam đi ngang qua lần nữa, thì nàng sẽ đẩy chén trà xuống. 
Sau khi lăn lộn một hồi, Tịnh Xu mệt muốn chết, mềm nhũn nằm trên mép chậu nghỉ tạm, song không ngờ không đợi được Tư Nam, mà thấy tam lang kia xuất hiện trước. 
Tam lang là tới lấy sổ ghi chép hoa, sổ ghi chép thì đặt bên cạnh chậu hoa, hắn lấy đi rồi, trước khi đi còn đưa tay đẩy chén trà mà nàng đã dốc hết sức bình sinh đẩy ra ngoài trở về vị trí cũ. 
Tịnh Xu bị chọc tức muốn bốc khói bởi hành động này của hắn, cành lá lay động đập tay hắn một cái, làm tam lang hết hồn. 
Tam lang nhanh chóng phản ứng kịp, hỏi nàng: “Ngươi muốn uống nước?” 
Không đợi nàng đáp, hắn lại lẩm bẩm trả lời: “Nước trà này hiện giờ ngươi không thể uống, chỉ có thể uống nước cam lộ từ trên trời rơi xuống.” 
Tam lang nói xong dời nàng ra bên ngoài, đặt ngay chỗ có thể hứng nước mưa, vuốt ve cành lá yếu ớt của nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nhập hồn bao lâu rồi? Còn chưa thích ứng sao?” 
Tịnh Xu không thể trả lời hắn, hắn chỉ đành lẩm bẩm khuyên nhủ: “Làm hoa tốt hơn làm người, đặc biệt là hoa nổi tiếng, được người ta nâng niu chăm sóc, không cần dầm mưa dãi nắng.” 
… Tịnh Xu không nói nên lời, đây không phải là dầm mưa sao? 
Tam lang còn định nói điều gì, chợt nghe bên ngoài có một vài tiếng hét sốt ruột: “Người đâu? Tam lang!” 
Là tiếng của ông lão vừa rồi. 
Ông ta liên tục hô cứu mạng, lăn lộn chạy qua đây, còn Tư Nam đang chắp tay sau lưng, thong dong tản bộ theo phía sau. Ông lão nhếch nhác chạy trốn, bên cạnh ông ta còn có mấy người khác, mặt nổi đầy gân xanh, cả người xanh lè, trông rất dọa người. 
Tam lang không nhìn thấy mấy người đáng sợ kia, chỉ thấy sư phụ đang chật vật trốn chạy, bèn nhanh chóng nghênh đón đỡ ông ta dậy, vội hỏi có chuyện gì? 
Ông lão chỉ vào Tư Nam, run rẩy giải thích: “Hắn… có ma…” 
Ông lão nói năng lộn xộn, điều khiến người ta không ngờ là, Tư Nam dang hai tay ra, nói: 
“Đây không phải là những oan hồn ngươi từng xử lý hả? Sao còn sợ nữa?” 
Tư Nam vừa dứt lời, nét mặt đột nhiên nghiêm nghị, bước nhanh lướt qua hai thầy trò họ, đi tới trước mặt cành lá Tịnh Xu đang điên cuồng lắc lư, “Sao nàng bị câu mất hồn dẫn vào trong bông hoa này?” 
Tịnh Xu đong đưa cành lá, nàng cũng muốn biết tại sao đây. 
Chưa nhận được câu trả lời của nàng, bỗng nhiên Tư Nam nghĩ đến điều gì, quay đầu lại nhìn mấy người đáng sợ kia, “Là các ngươi làm?” 
Những người đó đều lắc đầu, cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì.
“Vụ này chốc nữa ta tính sổ với các ngươi!” Tư Nam dứt lời, giơ tay lên làm phép niệm chú, Tịnh Xu lập tức hoa mắt, chui ra khỏi bông hoa. 
Hạt mưa xuyên qua cơ thể nàng rơi xuống đất, Tuyết Tháp ban nãy thì lập tức héo rụi. 
Tư Nam lấy ngọc bội trong lòng ra, đưa hồn phách nàng vào ngọc bội, lập tức xử trí hai thầy trò kia. 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc