Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ
Chương 22] Toàn cảnh sự kiện lộ đề ở kỳ thi mùa xuân

“Tại sao ạ? Con thấy chỗ đó rất tao nhã mà.”
“Chỗ đó không sạch sẽ.”
“Có ma ạ?” Nhắc đến thứ không sạch sẽ, Tịnh Xu theo bản năng nghĩ tới chuyện hồi sáng.
“Không phải…” Uông thị có chút khó mở miệng, một lúc lâu mới lên tiếng: “Ở chỗ đó nam nữ làm chuyện hoang đường lắm.”
Hóa ra là vậy, chỗ đó không chỉ có xem mắt như biểu tỷ nói.
Mỗi năm người đề bảng chung quy đều là mấy người đứng đầu, một số khác không đủ trình độ, biết mình không tranh nổi với người ta bèn nảy ý đồ xấu với các ŧıểυ thư.
Dùng lời đường mật dụ dỗ ŧıểυ thư gia đình giàu có đi theo mình gạo nấu thành cơm, vì để che giấu, gia đình bình thường sẽ nhận hắn làm con rể, hoặc dùng bạc đuổi đi. Tóm lại là tài sắc đều chiếm được, bản thân không có tổn thất gì.
Cũng chính vì thế, hiện giờ phần lớn người đến đó xem mắt toàn là thứ nữ cầu con đường vươn lên, đích nữ tiêu chuẩn sẽ không tới đó.
Trái lại Tịnh Xu không chú ý ở mặt này có gì không ổn, cũng chẳng ai tới gần nàng.
Uông thị đưa tay gõ đầu nàng, “Con dùng thân phận Tư Cầm, người bên ngoài nghĩ rằng con và Tư Nam là huynh muội, mà người Cửu Thiên Tuế thừa nhận chỉ có Tư Nam, sao họ thèm để ý con.”
Tịnh Xu vuốt trán, đột nhiên nhớ tới lúc rời đi, nhóm biểu tỷ đang nói chuyện với một nam tử, lẽ nào là tình huống như mẫu thân nói?
Nhu Mạn là thứ nữ, song Nhu Gia biểu tỷ là đích nữ tiêu chuẩn của Uông gia, lại đến thời điểm nghị hôn.
Đột nhiên Tịnh Xu nghĩ đến lần trước ở Uông gia, lúc gần về bỗng biểu tỷ nói với nàng có dự cảm hôn sự này không thuận lợi lắm, chẳng lẽ…
Tịnh Xu lập tức ngồi không yên, mau chóng sai người chạy đi Uông gia một chuyến, xem thử nhóm biểu tỷ trở về an toàn chưa.
Biết thế khi nãy nàng nên đi chung với biểu tỷ.
Tịnh Xu hối tiếc không thôi, Uông thị bảo nàng đừng nóng vội, “Mẫu thân chỉ thuận miệng nói thôi, cho con biết một số nội tình, không đến nỗi ứng nghiệm lên người Nhu Gia đâu, việc này là chuyện của mấy năm trước, hiện giờ chưa chắc còn.”
“Chuyện kiểu này chỉ có thể càng ngày càng nghiêm trọng, sao biến mất được?”
“Trước đây gây ra một số chuyện, đối với Thính Vũ Lâu, trong lòng mọi người đều có nút thắt, đều đắn đo, về sau lại xảy ra vài chuyện nữa, mọi người càng thận trọng hơn, căn bản sẽ không để đích nữ đến tuổi nghị hôn của nhà mình tới chỗ đó, để tránh phá hỏng thanh danh, nên chuyện như vậy cũng từ từ biến mất.”
Tịnh Xu nghe mẫu thân nói xong ngờ vực hỏi: “Trước đây còn xảy ra chuyện gì?”
Uông thị thấy không thể giấu được, đành thuật lại: “Chuyện hơi phức tạp, liên quan đến việc lộ đề tại kỳ thi mùa xuân.”
Cái gì!
“Mẹ cũng nghe cha con nói thôi. Khi ấy cũng là mùa xuân, ta đang ôm ca ca con, lễ bộ bận rộn chuẩn bị kỳ thi mùa xuân, cha con cũng bận đến chân không chạm đất. Nhưng vào một ngày trước lúc diễn ra cuộc thi, hoàng thượng đột nhiên hạ lệnh hủy bỏ.”
“Lúc đó huyên náo đến nỗi dư luận xôn xao, tất cả mọi người chẳng biết lý do, chỉ có gia quyến của quan viên lễ bộ như chúng ta mới biết, toàn bộ quan viên lễ bộ đều bị dẫn tới Đông Xưởng tiếp nhận điều tra, không ít người bị giam vào ngục.”
Nghe tới ba chữ giam vào ngục, Tịnh Xu cả kinh. Tuy hiện giờ ngục giam do Đông Xưởng và Cẩm y vệ cùng nắm giữ, song đa phần quyền lực đều nằm trong tay Cửu Thiên Tuế - tâm phúc bên cạnh hoàng thượng.
Năm đó phụ thân cũng bị giam vào ngục, nên trong lòng vẫn còn sợ Cửu Thiên Tuế nhỉ? Đây là nguyên nhân phụ thân không cho họ mở cửa sổ thư phòng?
Tịnh Xu nói ra suy đoán cho mẫu thân nghe, nhận được xác nhận của mẫu thân.
“Khi ấy cha con từ trong ngục bước ra, bị hành hạ đến tàn tạ, suýt chút nữa không gượng nỗi.” Nhớ tới năm đó, Uông thị vẫn nhịn không được sợ hãi.
“Cuối cùng điều tra ra do ai tiết lộ?” Tịnh Xu vội vàng hỏi kết quả.
“Là thê tử của Lễ bộ Thượng thư lúc đó lộ đề thi.”
“Bà ta trộm đề thi có ích lợi gì?”
Uông thị nhìn con gái, nét mặt có mấy phần bối rối, mất tự nhiên đáp: “Bà ta trộm đề thi cho gian phu.” Cái gì!
Hóa ra hai mươi năm trước Thính Vũ Lâu còn chưa có cái tên này, trước kia gọi là Hương Phiêu Thập Lý, nổi tiếng gần xa về trà, rất được đám phu nhân ŧıểυ thư yêu thích.
Sát vách là khách điếm, mỗi khi đến kỳ thi mùa xuân, khách điếm luôn luôn chật kín học sinh từ vùng khác tới.
Thượng thư phu nhân đã ở chỗ này gặp được một thiếu niên trạc tuổi con trai bà ta.
Hai người đều là người thích trà, lần đầu gặp gỡ cũng nhờ trà kết duyên, sau đó càng trò chuyện càng ăn ý, có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Ban đầu, phu nhân chỉ đối đãi hắn như hậu bối, thường mời hắn tới trà lâu thưởng thức trà. Cho đến một ngày, trong lúc uống vô tình làm đổ chén trà, làm bỏng chân của ŧıểυ tử kia.
Phu nhân vội vàng gọi người đưa hắn đi y quán, hắn lại xua tay từ chối, không muốn làm lớn chuyện, để người ta chê cười.
Dưới sự yêu cầu của hắn, phu nhân đành bảo thị nữ bên người đi y quán mua thuốc trị bỏng.
Thị nữ vừa đi, trong gian phòng chỉ còn lại hai người họ cô nam quả nữ, song do hai người chênh lệch tuổi tác khá xa, vốn cũng chẳng có gì, phu nhân chỉ xem hắn như con trai. Cho đến khi người nọ tụt quần xuống mắt cá chân, nhìn thấy thứ to lớn dựng thẳng giữa hai chân hắn, phu nhân mới nhận ra trước mặt là một ŧıểυ tử rất có tiền vốn.
Phu nhân định gọi ŧıểυ nhị đến chăm sóc, lại bị hắn dùng lý do tương tự ngăn cản, hắn nói không muốn làm lớn chuyện, không muốn làm nhục thanh danh của phu nhân.
Thiếu niên từng câu từng chữ đều muốn tốt cho phu nhân, phu nhân nghe xong cực kỳ cảm động, thấy dáng vẻ hắn cố nhịn đau, bà ta bất chấp lễ giáo nam nữ, dùng nước lạnh giúp hắn xử lý vết thương trước.
Vết thương gần ngay trước mắt, thứ thẳng tắp kia cũng gần ngay trước mắt, bất kể nhìn đi đâu cũng trốn không được.
Tiếng rên đau đớn của thiếu niên ngày một tăng, còn nói đùi đau, của quý giữa hai chân cũng đau, hỏi phu nhân có thể giúp hắn xem thử chỗ này cũng bị thương à?
Nếu của quý bị bỏng hỏng mất thì đâu còn là chuyện nhỏ nữa, phu nhân do dự mãi, cuối cùng trong lúc hắn đau đớn rít lên, bà ta run rẩy đưa tay cầm món đồ chơi cứng rắn ấy.
Cầm quan sát một phen, chỗ này đâu có bị bỏng, thiếu niên vẫn nói là đau, nói đau kinh khủng, nhờ phu nhân xem đi xem lại.
©ôи th!t được cầm luân phiên giữa hai tay, chất lỏng trắng nhớp nhúa dính lên tay phu nhân.
Tuy phu nhân đã làm thê tử người ta, sinh con dưỡng cái, song chưa từng nhìn kỹ chỗ này của nam tử. Bà ta ngắm ©ôи th!t, hai má đỏ bừng, đáy quần ươn ướt, chỗ sâu nhất bên trong cũng ngứa ngáy khó chịu.
Tiếng rên đau của thiếu niên nhỏ dần, phu nhân ngẩng đầu hỏi hắn sao rồi, hắn nắm lấy tay phu nhân, không cho phu nhân rút tay ra, bảo phu nhân cứ vuốt ve hắn như vậy thì sẽ hết đau.
Trong lòng phu nhân biết rõ, vì thoải mái nên hắn mới hết đau, kết quả là càng ra sức an ủi chỗ này của hắn.
Vuốt ve lên xuống, thiếu niên bắt đầu được voi đòi tiên, yêu cầu phu nhân thổi cho hắn, thổi một chút sẽ hết đau.
Phu nhân rơi vào tròng hoàn toàn không hề đề phòng, không chút đắn đo mà đưa miệng lại gần thổi cho hắn, một cái, hai cái, càng lúc càng gần, bản thân phu nhân còn không hiểu sao thứ to lớn kia lại tiến vào miệng mình.
Đến khi bà ta phản ứng kịp, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thiếu niên đã bắn đầy miệng.
Kể từ ngày đó, thưởng trà biến thành thưởng tiêu, từ dùng miệng đến dùng ngực, rồi đến phiên phu nhân chủ động dùng huyệt ướt đẫm bao bọc món đồ chơi to lớn cứng rắn ấy.
Mỗi ngày phu nhân xoa dịu cơn đau cho hắn, chủ động lắc mông, dùng huyệt ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Mỗi ngày hai người làm chuyện hồ đồ hoang đường, làm sao còn thời gian ôn tập, khi thấy kỳ thi mùa xuân sắp đến, thiếu niên cầu xin phu nhân, xin bà ta hỗ trợ trộm đề thi.
Lễ bộ là người chịu trách nhiệm chính, thượng thư sẽ nhận được đề thi trước ba ngày.
Vì ŧıểυ tình nhân của mình, phu nhân thực sự bất chấp tất cả trộm đề thi cho hắn, nhưng đâu ngờ hắn sang tay bán cho người khác, một truyền mười, mười truyền một trăm, vào ngày cuối cùng trước khi kỳ thi diễn ra bị Cẩm y vệ phát hiện, báo lên hoàng thượng.
[
