Theo Phu Quân Đi Độ Quỷ

Chương 21] Xem mắt ở Thính Vũ Lâu   

Trước Sau

break
Dáng vẻ hoảng sợ của hai người làm rất nhiều người lấy làm lạ, Tư Nam nghe tin chạy tới, vội hỏi xảy ra chuyện gì. 
Tịnh Xu nhìn thấy chàng, lập tức trực trào nước mắt, giọng run rẩy định kể cho chàng nghe chuyện ban nãy. 
“Sao lại thế? Có người làm khó dễ muội à?” Tư Nam cắt ngang trước, ánh mắt ra hiệu cho nàng đừng nói. 
Tịnh Xu hiểu ý, run rẩy gật đầu, đáp: “Vừa rồi đang ngắm hoa trong vườn, suýt chút nữa bị rắn cắn.” 
Chưởng quỹ nghe tin chạy tới vội vàng tạ tội, lập tức gọi người đi bắt rắn. 
Ba người trở về phòng, Nhu Gia và Tư Nam cùng đồng thanh hỏi xảy ra chuyện gì? 
Điều Nhu Gia hỏi là thân phận của nàng, mà điều Tư Nam hỏi thì là chuyện mới phát sinh. 
Tịnh Xu ổn định tinh thần, bình tĩnh được một chút, trả lời biểu tỷ trước: “Biểu tỷ, việc này nói ra rất dài dòng, ngài chờ trước nhé.” 
Sau đó kể chuyện vừa rồi cho Tư Nam nghe. 
Không đợi Tư Nam trả lời, Nhu Gia đã nói trước: “Không thể nào, ta chưa từng nhìn thấy một đám nữ tử, ta chỉ thấy một mình muội cầm ô bước vào vườn.” 
Hóa ra Nhu Gia ở trong phòng đứng ngay cửa sổ đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng phía bên kia của khu vườn, nàng ấy vốn nhìn về hướng thư viện, lúc lơ đãng trông thấy một mình nàng đi vào đó, vì nàng rất giống Tịnh Xu, nàng ấy mới nhìn thêm mấy lần, thấy nàng cứ nhìn chỗ này, ngắm chỗ kia. 
Nàng ấy nghĩ An ŧıểυ thư này gan thật, không dẫn theo thị nữ, không đội mũ có màn che, một mình đến nơi vắng vẻ, chẳng may xảy ra chuyện thì sao đây? 
Nhu Gia vốn không muốn nhiều chuyện, song dung mạo của nàng giống biểu muội nhà mình như thế, quả thực không yên tâm, mới cầm ô tới tìm nàng. 
Ai ngờ vừa gặp nàng, lại thấy nét mặt nàng kỳ quái, giống như đang nói chuyện với người ta, vừa nói vừa ngắt hoa, song trước mặt nàng rõ ràng chẳng có ai. 
Nhu Gia quan sát một hồi, không khỏi có chút sợ hãi, nhưng thấy nàng có gương mặt tương tự biểu muội nhà mình, bèn kìm nén nỗi sợ, đánh bạo vỗ nàng một cái, ai ngờ nàng lấy lại tinh thần kêu nàng ấy một tiếng biểu tỷ. 
“Lẽ nào những nữ tử trước đó mà ta gặp đều là ma?” Tịnh Xu thoáng nghi hoặc. 
“Điều này khó mà nói, muốn biết cụ thể thì phải điều tra mới được.” 
Tư Nam dứt lời, chưởng quỹ tới, nói là đã đánh chết con rắn kia rồi. 
Điều này làm Tịnh Xu hơi giật mình, nàng chỉ bịa chuyện, chẳng lẽ có rắn thật? 
Tư Nam đáp đầu tiên, lại hỏi: “Không biết hoa sơn trà trong vườn do ai trồng? Hoa sơn trà ở quý phủ ta chưa từng nở hoa, trái lại chỗ ngươi đua nhau khoe sắc, không biết có bí quyết gì?” 
“An thiếu gia có chỗ không biết, hoa sơn trà và lá trà của Thính Vũ Lâu đều do ông chủ Hoàng của bọn ta trồng tại Bách Hoa các ở ngoại thành mang tới, rốt cuộc sinh trưởng như thế nào ŧıểυ nhân cũng không biết.” 
Tán chuyện với chưởng quỹ hai câu, không hỏi ra được chuyện hữu ích. Khi họ đi rồi, Tư Nam bảo Tịnh Xu tháo một chiếc khuyên tai đưa cho chàng, Tịnh Xu không rõ song vẫn ngoan ngoãn nghe theo, đưa khuyên tai cho chàng. 
Tư Nam cầm khuyên tai, lấy cớ ban nãy nàng hoảng sợ làm rớt một chiếc khuyên tai, đến khu vườn tìm kiếm. 
Lúc chàng đi mất, hai tỷ muội mới có thời gian đơn độc tâm sự. 
Tịnh Xu kể cho biểu tỷ nghe những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, Nhu Gia ngồi nghe liên tục thở than, làm sao cũng không ngờ cô trượng cô mẫu lại đồng ý cho nàng và Tư Nam ra ngoài xuất đầu lộ diện. 
“Vậy hôn sự với Ngụy gia?” 
Tịnh Xu khoát khoát tay, “Vụ này về sau đừng nhắc tới nữa, ngày đó ầm ĩ đến nỗi hai gia đình đều mất mặt.” 
Nói xong chuyện của mình, Tịnh Xu không nhịn được hỏi biểu tỷ: “Hôm nay sao tỷ cùng Nhu Mạn tới đây?” 
Nhu Gia vô thức nhìn chỗ khác, sau đó tiến lại gần khẽ nói với nàng: “Ta theo muội ấy tới xem mắt.” 
“Tại sao tỷ tới? Đại cữu mẫu đâu?” 
“Muội còn không biết đại bá mẫu, từ trước đến giờ bà ấy vô cùng ghét thứ tử thứ nữ.” 
“Thế cũng không đến phiên biểu tỷ mà! Tứ cữu mẫu, ngũ cữu mẫu đâu?” 
Nhu Gia không trả lời, chỉ thở dài, lộ vẻ muội biết mà. 
Tịnh Xu nhịn không được cũng thở dài, Tịnh gia nhân khẩu đơn giản, không giống Uông gia con cháu đông, huynh đệ tỷ muội có thể đứng đầy một phòng. 
Trong các cữu cữu, người của phòng đại cữu là nhiều nhất, con cái cũng đông nhất, mà đại cữu mẫu lại là một người hẹp hòi, rất ghét các thứ tử thứ nữ, nàng biết chứ. 
Nhị cữu là phụ thân của Nhu Gia, hiện ông cũng là võ tướng duy nhất của Uông gia, theo Khâu tướng quân đóng tại biên cương, người một nhà ngoại trừ Nhu Gia ở lại kinh thành, do ngoại tổ mẫu chăm sóc, thì những người còn lại đều đi biên quan. Mẫu thân nàng đứng hàng thứ ba, phía sau còn có hai người đệ đệ, con của tứ cữu và ngũ cữu đều còn nhỏ. 
Tịnh Xu thương tiếc ôm lấy biểu tỷ, oán trách: “Hôn sự của tỷ còn chưa xác định, lại cho muội ấy đi xem mắt, chẳng biết là muội ấy xem mắt hay tỷ xem mắt nữa, bọn họ cũng bắt nạt tỷ quá, tỷ cũng quá hiền lành rồi mặc cho họ bắt nạt, sao không tới nhà ta tìm mẹ ta, mẹ chắc chắn sẽ không từ chối tỷ.” 
Nghe được lời này, Nhu Gia ngờ vực hỏi: “Đừng nói là muội không biết Thính Vũ Lâu là chỗ xem mắt nhé?” 
Hả? 
Thấy vẻ mặt nàng ngây thơ, Nhu Gia nhanh chóng giải thích: “Xem mắt này cũng không phải xem mắt bình thường.” 
Nói xong dẫn nàng tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, chỉ cho nàng xem thư viện Ngô Đồng. 
“Từng nghe nói về việc ‘bắt rể theo danh sách’ chưa?” 
Tịnh Xu gật đầu, việc này tất nhiên nàng từng nghe rồi, trước đây khi ca ca luyện võ còn trêu nàng, nói luyện cho bản lĩnh, sau này sẽ giúp nàng bắt một quan trạng nguyên từ bảng vàng làm phu quân.” 
“Ngoại trừ Quốc Tử Giám ra, thư viện Ngô Đồng có tiếng nhất, bao năm qua số người đề bảng nhiều nhất. Khác với Quốc Tử Giám, phần lớn học sinh trong thư viện Ngô Đồng đều có gia cảnh bình thường, từ phương xa tới, tạm thời dựa vào thư viện, một khi tham gia khoa cử, nằm trong danh sách bắt rể, dù là thứ nữ cũng lấy.” 
Tịnh Xu thoáng nhíu mày, lẽ nào đây là lý do họ mạo hiểm gió lạnh, mở toang cửa sổ để nghiên cứu học vấn? Cố tình cho các ŧıểυ thư phu nhân xem? 
Nhu Gia tiếp tục chỉ cho nàng xem, “Người càng ngồi gần cửa sổ, chứng tỏ càng có thực lực, có khả năng đề bảng nhất.” 
Theo lời giải thích của biểu tỷ, Tịnh Xu dần dần hiểu ra. Thư sinh con nhà bình dân, không có người hỗ trợ trong triều, dù tham gia thi cử cũng khó mà có kết quả tốt. Đối với việc kết thân với nhà qua lại, họ sẽ không quan tâm thê tử là đích nữ hay thứ nữ, trong giai đoạn đầu, họ chỉ có thể dựa vào nhạc gia. 
Cách này cũng không thiệt thòi cho nhà quan lại bình thường, thay vì thứ nữ gả cho nhà cao cửa rộng làm thiếp, chẳng thà đặt cược trước, ngộ nhỡ cược đúng, từ đó về sau lên như diều gặp gió, có thể giúp ích cho nhà mình. Cho dù cược sai, cũng chỉ tổn thất một thứ nữ, hai bên đều không bị thiệt. 
“Đại cữu mẫu vốn định gả muội ấy cho Bạch gia ở Thanh Hà làm thiếp, tam di nương cầu xin đại bá, mới đổi lại thành tới đây xem mắt. Cũng chính vì vậy, đại bá mẫu mới không chịu cùng muội ấy tới, giả bệnh trốn đi.” 
Nghe xong chuyện không hay của Uông gia, Tịnh Xu không khỏi day trán, rất may là nhà mình không hề có chuyện này. 
Lần này nói chuyện hơi lâu, Nhu Mạn còn đang đợi ở gian phòng khác, Nhu Gia không tiện ở lâu, hai tỷ muội hẹn hôm khác lại nói cụ thể, tạm dừng ở đây. 
Biểu tỷ đi rồi, Tịnh Xu lại nhìn thư viện Ngô Đồng một lúc lâu, có thể thực hiện việc xem mắt, chắc chắn thư viện cũng biết, mới phối hợp với Thính Vũ Lâu để làm. 
Nói không chừng thư viện Ngô Đồng và Thính Vũ Lâu vốn là một, lắng nghe tiếng mưa là giả, uống trà cũng là giả, tính toán mới là thật. 
Tuy nhiên thư viện Ngô Đồng và chuyện hôm nay nàng gặp ma nữ hẳn không liên quan nhỉ. 
Tịnh Xu đang suy nghĩ, Tư Nam đã quay về, vội hỏi như thế nào. 
“Là hoa hồn.” 
“Tường vi?” Tịnh Xu chỉ nghe nói đến một loài hoa tên là hoa hồn, cùng loại với tường vi. 
“Việc này hơi phức tạp, ta vẫn chưa thể xác định, cần đi Bách Hoa các một chuyến, ta đưa nàng về trước.” 
“Không cần ta đi cùng sao?” 
“Bách Hoa các ở rừng núi ngoại thành, bận đi bận về sợ là sẽ rất muộn, đừng để cha mẹ nàng lo lắng.” 
“Vậy huynh cẩn thận chút, ta tự mình quay về là được. 
“Vậy xe ngựa để lại cho nàng.” 
Hai người tách ra ở Thính Vũ Lâu, khi rời đi, Tịnh Xu đặc biệt chú ý với biểu tỷ, thấy các nàng cũng muốn rời đi, đang đứng ngay cửa nói gì đó với một nam tử. 
Tịnh Xu nhớ thân phận hiện tại của mình là Tư Cầm, nên không bước lên tiếp chuyện mà trực tiếp lên xe ngựa. 
Trái lại Nhu gia thấy nàng một mình rời đi, nhịn không được lo lắng nhìn lại. 
Tịnh Xu tránh tầm mắt của những người khác, nháy mắt với biểu tỷ ra hiệu cho tỷ ấy yên tâm, sau đó buông màn xuống, bảo xa phu khởi hành. 
Về đến nhà chính là thời điểm ăn trưa, trong lúc ăn cơm nàng kể cho mẫu thân nghe chuyện hồi sáng, không ngờ mẫu thân vừa nghe tới Thính Vũ Lâu, vẻ mặt trở nên cổ quái, “Sau này không được chạy tới đó nữa, cũng nói Nhu Gia không được đi.” 
[
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc