Đang nghĩ ngợi, ŧıểυ nhị mang trà nóng tới, lại bưng thêm một bộ dụng cụ pha trà và lá trà lên, bảo rằng đây là loại trà mới đầu tiên trong năm nay, thiếu gia ŧıểυ thư mốn tự mình pha trà đều được.
Tách trà sứ trắng mỏng như cánh ve, làm nổi bật nước trà xanh biếc long lanh, hương trà thoang thoảng khắp phòng, chỉ cần ngửi mùi thơm và nhìn màu sắc là biết trà cực phẩm.
Tịnh Xu cầm chung trà lên, khe khẽ nhấp một ngụm, gật đầu tán thưởng.
Thấy nàng say mê, Tư Nam cũng bắt chước nàng nếm thử một ngụm, quả thật không tồi, song so với thưởng trà, chàng càng thích thưởng rượu hơn.
Một bình trà, Tư Nam uống hai chén, còn lại toàn bộ đều đổ vào bụng Tịnh Xu, sau khi uống xong, Tịnh Xu bắt đầu tự pha trà.
Tư Nam ngồi trước mặt nàng, ngắm ngón tay thon nhỏ của nàng lưu loát sinh động, nhất thời ngây người, nhìn đến si mê.
Lại uống một chén trà tự mình pha, Tịnh Xu ngừng lại, ngắt một miếng điểm tâm ngọt nho nhỏ nếm thử.
Điểm tâm ngọt cũng được làm từ trà, hương trà khá nồng, rất thanh mát sướиɠ miệng, không thua gì bánh ở Hương Mãn Viên, thảo nào chỗ này được ưa chuộng đến vậy.
Tịnh Xu ăn uống no say mới dừng lại, cầm một chén trà nhấm nháp, lúc này nàng mới để ý đến tiếng mưa tạt vào mái hiên và tiếng lá cây xào xạt.
Trong tiếng mưa gió thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng ngâm thơ, kết hợp với gian phòng tràn ngập hương trà, làm cho lòng người an tĩnh một cách khó hiểu.
Hôm nay ở phòng riêng này, hẳn sẽ không gặp ma nhỉ?
Nghĩ như thế, tiếng mưa rơi bên ngoài nhỏ dần, tiếng đọc sách lớn dần, Tịnh Xu đứng dậy mở cửa sổ, tầm mắt xuyên qua những chiếc lá xanh biếc được mưa xuân gột rửa, nhìn thư viện Ngô Đồng ở nơi xa xa.
Từ phía bên này, có thể nhìn thấy thư viện Ngô Đồng không sót chỗ nào, cửa sổ bên đó mở toang, thấy rõ học sinh bên trong.
Đầu xuân vẫn còn rất lạnh, đặc biệt là hôm nay trời đổ mưa, gió lạnh không kém mùa đông, họ thực sự không sợ lạnh, cứ mở toang cửa sổ để học bài.
Lẽ nào là mượn gió lạnh làm tỉnh táo tinh thần? Rèn giũa bản thân?
Tịnh Xu nghĩ vậy không nhịn được rùng mình một cái, nàng chỉ đứng một chốc lát thôi đã thấy lạnh không chịu nổi.
Tịnh Xu đang định đóng cửa sổ, Tư Nam nhích lại gần, hỏi nàng thấy gì không thích hợp ư?
Tịnh Xu lắc đầu, nhắc tới mấy người học sinh với chàng: “Họ chẳng sợ nhiễm phong hàn trước kỳ thi mùa xuân, phải bỏ lỡ cuộc thi.”
Tư Nam nhìn theo tay nàng chỉ, sau đó quan sát cửa sổ của phòng riêng sát vách, hỏi Tịnh
Xu: “Thính Vũ Lâu này thực sự chỉ là một trà lâu sao?”
Hả? Có ý gì? Không phải trà lâu thì là gì?
Tịnh Xu không hiểu ý chàng, theo tầm mắt chàng nhìn lại, trông thấy cửa sổ của gian phòng bên cạnh mở toang, không khỏi trợn mắt, học sinh không sợ gió lạnh, lẽ nào những ŧıểυ thư này cũng không sợ? Chẳng lẽ làm vậy còn có ý nghĩa gì khác?
Tịnh Xu lắc đầu, “Trước giờ ta chưa từng tới đây, chỉ nghe biểu tỷ nói chỗ này lúc trời mưa sẽ náo nhiệt, rất nhiều phu nhân ŧıểυ thư đến đây thưởng thức trà.”
“Thư viện Ngô Đồng ở sát vách cũng nổi tiếng kinh thành, bao năm qua số người lên bảng vàng rất nhiều.” Tịnh Xu kể cho Tư Nam nghe những gì mà nàng biết, nàng cũng không biết việc mở cửa sổ có ý nghĩa gì.
Tư Nam suy tính một phen, nói: “Nàng ở đây đừng đi đâu cả, ta đi tìm người hỏi thăm thử.” Tư Nam nhanh chóng rời đi, Tịnh Xu nhìn thêm một lúc sau đó đóng cửa sổ lại, thực sự lạnh lắm, nàng chịu không nổi.
Đóng cửa sổ, uống một chén trà nóng, mới có thể làm ấm cơ thể.
Uống liên tục mấy chén trà, cộng thêm mấy chén trước đó, tính ra nàng uống gần hết một bình, lúc này mắc ŧıểυ cũng trong dự đoán. Chẳng qua việc này làm Tịnh Xu miên man suy nghĩ, làm sao lại mắc ngay lúc Tư Nam không ở đây, sẽ không gặp ma nữa chứ?
Trong lúc miên man suy nghĩ, nàng không nhịn được nghĩ tới chuyện lần trước ở rừng trúc, lần đó cũng là đi tịnh phòng…
Tịnh Xu sợ hãi, chẳng dám đi một mình, đành kẹp chân lại nín nhịn, ngóng trông Tư Nam quay về.
Bình thường chắc chắn sẽ nhịn được, tiếc rằng hôm nay nàng thực sự uống quá nhiều trà, nhịn rất khó chịu, hết cách rồi, đành bất chấp đi thôi.
Dưới sự hướng dẫn của ŧıểυ nhị, nàng tìm được tịnh phòng, dù tịnh phòng cũng ở chỗ hẻo lánh, song người qua kẻ lại nườm nượp, có lẽ đều do uống nhiều nước trà.
Thấy nhiều người như vậy, Tịnh Xu yên tâm, nên bất chấp nhanh chóng vào tịnh phòng.
Có thể coi như việc cấp bách này đã được giải quyết, nàng cảm thấy toàn thân được thả lỏng, lúc trở về không hoảng sợ như lúc đến nữa, còn có tâm trạng ngắm cảnh đẹp trong vườn.
Khu vườn này có thể nói là rất đặc biệt, tất cả đều được trang trí bằng nhiều loại hoa sơn trà, cả vườn thơm ngào ngạt, đáng tiếc là cơn mưa lớn đã dập tắt mùi hương của nó, chỉ có đến gần mới ngửi được.
Ngắm bông hoa xinh đẹp, Tịnh Xu thoáng rung động, nhưng nàng vẫn còn bóng ma tâm lý về rừng trúc nên không dám dạo chơi một mình, nghĩ rằng chốc nữa sẽ kéo Tư Nam tới.
Đang nghĩ ngợi, thình lình nghe được vài tiếng cười của nữ tử, không bao lâu thì thấy một đám nữ tử cầm ô đi tới, tất cả đều xinh đẹp, tay áo bay phấp phới, được những bông hoa và cơn mưa tô điểm trông giống như tiên nhân.
Nghe tiếng các nàng, là những ŧıểυ thư cùng nhau ra vườn thưởng hoa.
Tịnh Xu quan sát các nàng tỉ mỉ, đều lạ mặt, hẳn không phải nữ tử nhà quan, có lẽ là ŧıểυ thư thương gia ở kinh thành.
Thấy các nàng cười đùa đi xa, Tịnh Xu nhanh chóng đuổi theo, các nàng nhiều người thế, nàng đi theo không xa không gần, ắt hẳn không nguy hiểm.
Đi theo các ŧıểυ thư lòng vòng trong vườn, Tịnh Xu càng ngắm càng kinh ngạc, những bông hoa sơn trà này như đua nhau khoe sắc, ngay cả giống Thập Bát Học Sĩ và Xích Đan cũng có.
Điều này làm Tịnh Xu hơi nghi ngờ hai mắt mình, Thập Bát Học Sĩ và Xích Đan là giống hoa sơn trà vô cùng hiếm có, chưa kể nó lại nở rộ xinh đẹp giữa cái lạnh mùa xuân ở đất Bắc này, xem ra chủ của Thính Vũ Lâu không phải người đơn giản.
Ngắm hai bụi hoa yêu kiều, Tịnh Xu thoáng xúc động, muốn đi tìm biểu tỷ kể lại, rủ tỷ ấy tới xem, chỉ tiếc thân phận hiện giờ của nàng là Tư Cầm.
Tịnh Xu thầm than đáng tiếc, đang nghĩ ngợi, có người hỏi: “Cô nương thích Xích Đan này?”
Tịnh Xu theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy một nữ tử đứng cạnh mình, đó chính là một trong những ŧıểυ thư vừa rồi.
Tịnh Xu gật đầu, “Trong cái lạnh mùa xuân ở đất Bắc, lần đầu tiên ta thấy Xích Đan nở đẹp thế.”
“Nở đẹp đều giá cao.” Nữ tử yếu ớt nói, đặt tay lên đóa Xích Đan.
Ngón tay sơn màu đỏ rực nhẹ nhàng miết nhụy hoa, mơn trớn cánh hoa, vuốt ve đài hoa, móng tay đỏ khẽ dùng sức bấm, bông hoa lập tức rụng.
“Sao ngươi lại ngắt hoa!” Tịnh Xu nhất thời nổi giận, đây là hoa Xích Đan đó! Tuy nhiên màn kế tiếp làm nàng nói không nên lời, chỗ hoa bị gãy liên tục rỉ ra máu tươi…
Tại sao hoa chảy máu đỏ? Tịnh Xu vô cùng xác định đây là máu, bởi nàng ngửi được mùi máu tươi.
Tịnh Xu cứng nhắc nhìn về phía nữ tử kia, nàng ta khẽ vuốt hoa sơn trà trong vòng bàn tay, nét mặt quái dị không nói nên lời.
Tịnh Xu vô thức lui về sau hai bước, trông thấy vết máu trên làn váy của nàng ta, mà vị trí đó rất giống với chiếc váy mà nàng bị vấy bẩn do nguyệt sự tới.
Vết máu càng lúc càng lan rộng, nhưng nữ tử không hề để ý, nàng ta chỉ nhìn hoa sơn trà và liên tục vuốt ve nó, như thể đang vuốt ve một bảo vật vô song.
“Ngươi…” Tịnh Xu vừa định nhắc nhở váy nàng ta bị bẩn, đột nhiên nàng ta đưa bông hoa ấy tới trước mặt nàng.
Tịnh Xu sững sờ, vô thức nhìn bông hoa trong tay nàng ta, bông hoa màu đỏ lựu chẳng biết từ lúc nào đã chuyển sang màu đỏ máu, càng nhìn càng thấy diêm dúa lẳng lơ.
“An ŧıểυ thư, ngài sao thế?”
Bỗng dưng Tịnh Xu phục hồi tinh thần, theo bản năng quay đầu nhìn lại, là Nhu Gia biểu tỷ.
“Biểu tỷ…” Tịnh Xu theo bản năng buộc miệng gọi, thay vào đó làm Nhu Gia sợ hết hồn, “Ngươi là Xu nhi?”
Nhu Gia bị hồ đồ rồi, lại nhìn nốt nhìn nơi khóe mắt nàng, nghĩ một chút bèn đưa tay đón nước mưa, lau bên trên.
Động tác này của biểu tỷ làm Tịnh Xu hoàn toàn tỉnh táo, cúi đầu nhìn đóa hoa trong tay mình là màu đỏ lựu, cũng không phải đỏ như máu. Tịnh Xu thét lên ném bông hoa đi, kéo biểu tỷ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhu Gia bị tiếng thét chói tai của nàng dọa giật mình, bất chấp đang thắc mắc thân phận của nàng, vội vàng hỏi nàng bị làm sao?
“Có, có ma… ta lại gặp ma…”
Lời vừa nói ra, Nhu Gia bị dọa, cũng bất chấp những chuyện khác, nhanh chóng cùng nàng chạy ra khỏi vườn.