“Sau này nàng sẽ biết.” Tư Nam lấp liếʍ qua loa.
“Tại sao không thể giải thích cho ta hiểu.” Tịnh Xu lấy làm lạ.
Vấn đề này… nhất thời Tư Nam hơi đau đầu, nhìn ánh mắt trong veo của ŧıểυ cô nương, do dự hỏi: “Nàng thực sự muốn nghe?”
Tịnh Xu gật đầu.
“Khụ, tại bản thân nàng muốn nghe nhé.”
Tịnh Xu lại gật đầu.
Tư Nam khom lưng ghé sát tai nàng nói: “Ý là không thể giao hợp.”
Tịnh Xu nhíu mày, vuốt vuốt lỗ tai có chút ngứa vì bị hơi thở ấm áp của chàng phả lên, lại hỏi: “Không thể giao hợp là cái gì?”
Vấn đề này… Tư Nam á khẩu, quả thật không có cách nào giải thích, nếu nói tỉ mỉ thì sợ bị xem là đùa giỡn nàng.
“Nàng về hỏi mẹ nàng đi.” Tư Nam đề nghị một cách chân thành.
Tịnh Xu không lên tiếng, ngờ vực nhìn chàng, nếu đã mở miệng giải thích, thì sao chỉ nói phân nửa?
“...”
Thấy chàng ấp a ấp úng, Tịnh Xu vô cùng hiếu kỳ, có gì không thể nói thẳng chứ?
“Nếu huynh không nói, ra dấu cũng được.”
Tư Nam vô thức nhìn tay chân mình, vấn đề này phải ra dấu như thế nào đây? Tư Nam nghĩ một hồi, lại ghé vào tai nàng giải thích: “Là biến hắn thành thái giám.”
“Huynh thiến hắn à!” Tịnh Xu lập tức trợn mắt.
“Gần giống vậy.”
“Huynh không sợ tam công chúa và Đàm gia tìm tới huynh hả?”
“Họ sẽ không phát hiện ra manh mối, đại phu tầm thường không thể tra ra vấn đề, dù tìm thuật sĩ đến xem, cũng chỉ cho rằng là ma nữ báo thù, bị quả báo.”
Còn có thể thế này ư? Hắn sẽ tưởng là ma nữ làm?
Tịnh Xu cho rằng thiến chính là cắt món đồ chơi kia của hắn, cũng không biết gần giống vậy mà Tư Nam nói có ý gì. Về phần thiến, nàng chỉ thỉnh thoảng nghe người ta đề cập một ít, chẳng nắm rõ, hoàn toàn không tưởng tượng nổi nó là tình huống gì.
Thấy ŧıểυ cô nương không hỏi nữa, Tư Nam thở phào nhẹ nhõm, may mà ứng phó được.
“Hôm nay định đi đâu?” Ra khỏi cổng chính, hai người đều tự mở ô của riêng mình, tiến vào màn mưa.
Tịnh Xu suy nghĩ một hồi, “Đi Thính Vũ Lâu đi.”
Thính Vũ Lâu là một quán trà, hơi khuất một chút, tiếp giáp với thư viện Ngô Đồng. Ngồi trong trà lâu, có thể nghe được tiếng học sinh đọc sách ở sát vách. Tốt nhất là đi vào ngày mưa, hương trà thoang thoảng khắp nơi, miệng mồm thơm ngát, cảnh vật bên ngoài tuyệt đẹp, kèm theo tiếng đọc sách, tiếng mưa gió, khá là tao nhã.
Nàng chưa từng đi qua, chỉ nghe biểu tỷ kể vài câu, hiện nhìn màn mưa, không khỏi nhớ lại lời biểu tỷ nói.
Tất nhiên Tư Nam không có ý kiến, chỉ cúi đầu nhìn làn váy ướt bị nước mưa bắn tung tóe của nàng, hay quyết định quay về trước.
Tại chàng suy xét không chu toàn, nghĩ rằng trời mưa âm u, dễ gặp ma mà không nghĩ tới sức khỏe của nàng.
Hai người quay về, ngồi xe ngựa qua đó, có điều xe ngựa của Cửu Thiên Tuế thực sự khá huênh hoang, mọi người nhìn từ xa thấy xe ngựa của Cửu Thiên Tuế tới, vội vàng nhường đường, cho thấy Cửu Thiên Tuế ở trong mắt dân chúng có thể so với hổ báo.
Tịnh Xu vén rèm xe thoáng nhìn, quay đầu hỏi Tư Nam: “Tại sao huynh nhận Cửu Thiên Tuế làm nghĩa phụ?”
“Ta và ông ấy có duyên cha con.”
“Danh tiếng trên phố của Cửu Thiên Tuế không tốt lắm.” Tịnh Xu uyển chuyển nhắc nhở chàng.
Tư Nam gật đầu, “Ta biết, ban đầu tới đây, ta xử lý những oan hồn xung quanh ông ấy mất hết nửa tháng.”
“Ông ấy giết nhiều người, huynh giúp ông ấy không phải là nối giáo cho giặc ư?”
“Giúp ông ấy cũng là giúp oan hồn mà, buông bỏ sớm, đầu thai sớm.”
Tịnh Xu nhíu mày, không phục chàng, phản bác lại: “Huynh đừng ngụy biện, rõ ràng huynh đây là thiên vị giúp người trong nhà.”
Tư Nam cười: “Cho dù ông ấy không phải là nghĩa phụ của ta, ta cũng sẽ giúp ông ấy xử lý oan hồn, siêu độ oan hồn nhập luân hồi vốn là chuyện chúng ta cần làm.”
“Chúng ta chỉ có thể nghĩ cách siêu độ oan hồn, chứ không thể giúp báo thù giết người, nếu không nhân quả sẽ giáng xuống chúng ta. Chuyện tam phò mã chính là vậy, biết rõ hắn nghiệp chướng nặng nề, ta lại không thể lấy mạng hắn, đành dùng chút thủ đoạn làm hắn khó chịu.”
Tịnh Xu vẫn chưa thông suốt, “Nếu tam phò mã là bạn bè thân thiết của huynh, e rằng huynh sẽ không trừng phạt hắn, sau này sẽ có một người khác, rồi có thêm một nạn thân khác. Huynh chính là thiên vị giúp đỡ nghĩa phụ của huynh, nối giáo cho giặc mà!”
Trong lúc nói chuyện đã đến trước cửa Thính Vũ Lâu, có lẽ do họ đến sớm nên khách trong điếm không nhiều lắm. Thấy xe ngựa của Cửu Thiên Tuế dừng trước cửa, ŧıểυ nhị và chưởng quỹ mau chóng chạy ra đón khách.
Tư Nam đứng dậy trước, nói thêm: “Lúc xử lý chuyện tam phò mã và nghĩa phụ, ta đều làm giống nhau, chính là siêu độ oan hồn, không có chút thiên vị nào, như vậy đủ rồi. Còn ra tay trừng trị hay không, đây chính là nhân quả của ta và ông ấy, nàng có thể hiểu thế này, ta không trừng trị ông ấy là quả, ông ấy là nghĩa phụ của ta là nhân, vì ông ấy là nghĩa phụ của ta, nên ta không trừng trị ông ấy, việc này có phải hợp tình hợp lẽ không?”
Tịnh Xu cảm thấy mình bị chàng dắt đi lòng vòng, cảm thấy lời chàng nói vừa có lý lại vô lý.
Nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng, Tư Nam đưa tay xoa đầu nàng, tiếp tục nói: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, nhân quả báo ứng đâu chỉ có đôi ba câu là có thể nói rõ, chỉ cần không thẹn với lòng, còn những chuyện khác, ắt có ông trời định đoạt.”
Dứt lời, chàng bước xuống xe ngựa trước.
Mọi người đều từng nghe nói về nghĩa tử của Cửu Thiên Tuế, thấy chàng xuống xe ngựa, tất cả đều không bất ngờ. Tuy nhiên, Tịnh Xu vừa lộ mặt, khiến một số người từng gặp nàng lại bất ngờ, trong đó có Nhu Gia và Nhu Mạn kinh ngạc nhất.
Họ vừa tới trước cửa Thính Vũ Lâu, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh,
Tịnh Xu không khỏi có chút chột dạ, lo sợ sẽ lộ tẩy, đặc biệt là nàng ở cầu thang nhìn thấy Nhu Gia biểu tỷ và Nhu Mạn biểu muội, không ngờ hôm nay các nàng cũng tới Thính Vũ Lâu.
Suy nghĩ một chút, Tịnh Xu kéo tay áo Tư Nam, giòn giả kêu một tiếng ca ca, sau đó chỉ người bên cạnh hỏi chàng: “Họ nhìn chúng ta làm chi?”
Mọi người nhanh chóng thu lại tầm mắt, Nhu Gia Nhu Mạn thì vội vàng thả màn mũ xuống.
Tư Nam hiểu ý cười đáp: “Có lẽ là nhận nhầm muội thành Tịnh ŧıểυ thư.”
“Là Tịnh ŧıểυ thư mà lúc trước huynh gặp ở xuân yến sao?”
“Đúng thế, ta có nói muội và nàng ấy như tỷ muội song sinh, mà muội không tin, hiện giờ đúng lúc muội hỏi thử những người khác xem, muội và nàng ấy giống nhau cỡ nào.”
Hai người kẻ hát người hò, Tịnh Xu thoáng nhìn xung quanh, bèn đi tới trước mặt Nhu Gia biểu tỷ, hỏi: “Ta thấy nhị vị kinh ngạc nhất, ban nãy ngay cả màn mũ cũng xốc lên nhìn cho kỹ, nhị vị từng gặp qua Tịnh ŧıểυ thư à? Nàng ấy thực sự rất giống ta ư?”
Bị nàng điểm danh, Nhu Gia không nhịn được đỏ mặt, gật đầu, “ŧıểυ thư rất giống biểu muội của ta, nhìn từ xa, ngay cả tỷ muội bọn ta cũng suýt chút nữa nhận nhầm, giờ nhìn gần, ở đuôi mắt trái của ŧıểυ thư có nốt ruồi, biểu muội ta không có.”
“Hóa ra các người là biểu tỷ muội của Tịnh ŧıểυ thư, thảo nào kinh ngạc nhất, nghe các người nói vậy, ta thực sự rất muốn gặp nàng ấy một lần.”
Trải qua sự giám định của Nhu Gia biểu tỷ, mọi người tin hơn phân nửa, chỉ cho rằng dung mạo na ná nhau.
Sau khi giải quyết xong, hai người lên lầu vào phòng riêng, chọn trà Long Tĩnh, ŧıểυ nhị vừa đi, Tịnh Xu nhanh chóng vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, “Lúc nãy đúng là sợ muốn chết.”
Tư Nam bật cười: “Lúc nãy thấy nàng bình tĩnh dàn xếp, ta còn tưởng nàng không sợ đấy.”
“Sao không sợ chứ, chẳng may bị phát hiện, cả nhà ta phải chịu tiếng xấu không biết dạy dỗ, không biết liêm sỉ. Lần này may mà có biểu tỷ ta ở đó, tỷ ấy vừa nhìn lập tức nhận ra điểm khác biệt rất nhỏ trên mặt ta, nếu là người khác, thì phải tốn nhiều nước bọt rồi. Ta chỉ muốn tới đây chơi, mà quên mất một số người tới đây là người quen.”
Tịnh Xu nói xong, không nhịn được lại nghĩ tới biểu tỷ, theo lý thuyết, gần đây không phải biểu tỷ phải ở nhà chuẩn bị thủ tục đính hôn với Khâu Ương Chân ư? Sao lại rảnh rỗi ra ngoài chơi?
[