Sáng sớm ngày hôm sau, Tịnh Xu được mẫu thân gọi dậy, Uông thị gấp rút qua đó cũng để hỏi con gái tối qua như thế nào. Cả ngày hôm qua bà không chợp mắt được, buổi tối thực sự chịu không nổi mới giao cho Tịnh Dục chờ cửa đón muội muội, bà đi ngủ trước.
“Không phải kể hết cho cha nghe rồi sao?” Tịnh Xu dụi mắt ngồi dậy.
“Ông ấy gấp gáp đi thượng triều, chỉ kể qua loa.”
Tịnh Xu đành kể lại sự việc một lần nữa, lúc kể, nàng luôn chú ý sắc mặt của mẫu thân, nàng rất muốn biết cùng làm mẹ với nhau, mẫu thân sẽ có thái độ gì.
Ai ngờ mẹ nàng chẳng có chút bất ngờ nào, chỉ thổn thức: “Bệnh nặng ốm lâu con mệt mỏi vắng bóng[1], người xưa nói không sai.”
[1]Nguyên văn久病床前无孝子: ý chỉ người già bệnh nặng, nằm lâu trên giường bệnh thì dù con cái có hiếu đến đâu đi nữa cũng không có mặt chăm sóc.
Tịnh Xu đưa tay ôm lấy mẫu thân, “Con và ca ca sẽ luôn hiếu thuận với cha mẹ, tuyệt đối không làm chuyện như vậy.”
Uông thị ôm lại nàng, vuốt lưng con gái, cười đáp: “Ta biết các con ta đứa nào cũng có hiếu mà.”
Tịnh Xu nghĩ đến cuộc hẹn với Tư Nam, thoáng nhìn sắc trời bên ngoài, vô cùng u ám, trông giống muốn đổ mưa ngay tức thì.
Quả nhiên, nàng vừa mặc xiêm y xong, mưa to tí tách rơi, lúc này trùng hợp là cuối giờ Mẹo, làm Tịnh Xu không khỏi ngạc nhiên, chàng còn có thể tối xem tinh tượng, dự đoán mưa gió nữa cơ.
Xiêm y được lấy từ Phương Nhược cô cô hầu hạ bên cạnh mẫu thân, là Phương Nhược cô cô làm cho con gái nhà mình, trên đầu chỉ cài một cây trâm trân châu tầm thường, trang điểm thành cô nương gia đình bình thường.
Tịnh Xu cầm gương soi đi soi lại, nhớ lời căn dặn hôm qua của Tư Nam, lấy cây bút nét mảnh vẽ hoa điền, nhờ mẫu thân kẽ lông mày, dặm thêm chút màu sắc lên gương mặt nàng.
Uông thị nâng mặt con gái lên, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chấm hai nốt ruồi nhỏ màu đen một trên một dưới ở đuôi mắt trái.
Như vậy mới xem như chuẩn bị ổn thỏa, ăn sáng xong, nàng cùng với mẫu thân và ca ca đi Tây viên.
Mẫu thân sợ trời mưa, giàn hoa trơn trượt, không yên tâm nàng leo trèo, mới vội vàng sai người gọi ca ca tới để cõng nàng qua đó.
Phía tường bên này, hoa đào rơi xuống đất bởi cơn mưa to, Tịnh Xu cầm chiếc ô giấy dầu màu xanh sẫm, vén váy, giẫm lên những bông hoa rơi đi ra ngoài.
Đi một mình trong một khoảng sân xa lạ, làm nàng không hiểu sao cảm thấy có tật giật mình.
Trời mưa to, trong sân không có ai đi lại, Tịnh Xu sợ chàng vẫn còn ngủ, không tiện xông vào phòng chàng, đành tiếp tục đi lòng vòng bên ngoài, định tìm một nha đầu hay gã sai vặt thông báo một tiếng.
Chẳng biết có phải do mưa không, hay phủ của Cửu Thiên Tuế ít nô bộc, vòng vèo hồi lâu mới nhìn thấy một tỳ nữ dưới mái hiên, nhờ nàng ta báo một tiếng giúp mình.
Không bao lâu sau, Tư Nam cầm ô xuất hiện.
Tịnh Xu nhanh chóng nghênh đón, đang định nói chuyện, cửa phòng sau lưng bị người ta mở ra, nàng vô thức nhìn lại, đó là một nam nhân với gương mặt mang hơi hướng nữ tính, nhưng trông khá oai nghiêm.
Trong lòng Tịnh Xu rơi lộp bộp, nghe Tư Nam kêu một tiếng: “Nghĩa phụ.”
Là Cửu Thiên Tuế!
Tịnh Xu nhanh chóng khom người hành lễ.
“Sáng sớm tại sao Tịnh ŧıểυ thư lén xông vào nhà ta?”
“Nghĩa phụ hiểu lầm, nàng là trợ thủ mà trước đây con từng đề cập với ngài.” Tư Nam giải thích trước nàng một bước.
“Ơ? Từ khi nào Tịnh gia cũng làm mấy việc này?”
“Tịnh ŧıểυ thư là người có mạng quỷ hiếm có, hỗ trợ cho con.”
“Người có mạng quỷ?” Cửu Thiên Tuế không khỏi đứng dậy, đi tới bên cạnh Tịnh Xu, quan sát tỉ mỉ một phen.
Bị ông nhìn chằm chằm, Tịnh Xu cực kỳ căng thẳng, không dám nhúc nhích lộn xộn, cả người trở nên cứng đờ.
“Nghĩa phụ, ngài đừng nhìn chằm chằm người ta như thế, cô nương người ta da mặt mỏng.” Tư Nam nói xong tiến lên một bước, chắn trước mặt Tịnh Xu, ngăn cản ánh mắt đánh giá của Cửu Thiên Tuế.
“Con lại biết thương hoa tiếc ngọc cơ đấy.” Cửu Thiên Tuế cười quay lại ghế ngồi, sau đó nghĩ đến điều gì lại hỏi: “Lúc trước con tìm ta muốn có một suất tham gia xuân yến, đừng nói là vì Tịnh ŧıểυ thư nhé?”
Cửu Thiên Tuế nhìn họ, cười một cách mập mờ.
Tịnh Xu bị ông trêu ghẹo trắng trợn vậy, lập tức hai má đỏ bừng, liền nghe Tư Nam thừa nhận, “Còn phải nói, may nhờ Tịnh ŧıểυ thư, mới phát hiện những việc xấu xa của tam phò mã.”
“Nói như thế, chuyện tam phò mã không cứng được là do con làm?”
Tư Nam vô thức nhìn Tịnh Xu, phát hiện ŧıểυ cô nương vẫn lộ vẻ ngây thơ, căn bản chẳng biết không cứng được là có ý gì, mới trả lời nghĩa phụ: “Chỉ là hình phạt nhỏ thôi, bằng không nữ tử bị hại sẽ không cam tâm tình nguyện siêu thoát.”
“Ta nói này, thảo nào không tra ra nguyên nhân căn bệnh. Con không biết là mấy ngày nay phủ công chúa ầm ĩ đến long trời lở đất, suốt ngày liên tục mời đại phu đến phủ, ngay cả ngự y cũng bó tay.” Cửu Thiên Tuế thuật lại một cách vô cùng hả hê.
“Phép này của con giải được không?” Cửu Thiên Tuế hỏi tiếp.
“Nghĩa phụ muốn làm gì?”
“Tất nhiên là thuận nước đẩy thuyền tặng cho người ta một ân tình.”
“Ân tình này không dễ tặng đâu.” Rõ ràng Tư Nam không chịu giải phép cho tam phò mã.
“Con yên tâm, không cần con ra tay, ta chỉ tiết lộ cách giải cho họ, còn những việc khác, ta mặc kệ.”
Tịnh Xu ở một bên nghe họ nói chuyện, nàng nắm được đại khái, song vẫn chưa biết không cứng được rốt cuộc là bị gì, chỉ đoán mò đó là một căn bệnh rất nghiêm trọng.
Trong lúc nói chuyện, có thị nữ tới hỏi cần dùng thiện chưa.
Cửu Thiên Tuế đáp xong, ngay sau đó hỏi hai người họ muốn cùng nhau dùng bữa không?
Tịnh Xu vội vàng cảm ơn ý tốt của Cửu Thiên Tuế, đáp rằng mình ở nhà dùng bữa sáng rồi.
“Vậy còn con? Có ăn chung với nghĩa phụ không?” Cửu Thiên Tuế hỏi Tư Nam.
Tư Nam gật đầu đồng ý, bảo Tịnh Xu chờ chàng một lát.
Tịnh Xu làm sao không đồng ý được, ở bên cạnh uống trà đợi chàng.
Nha hoàn nhanh chóng bưng thức ăn lên, tám đĩa nhỏ, đa số là bữa sáng thông thường, chỉ có một đĩa táo tàu được cố tình đặt trước mặt Cửu Thiên Tuế.
Táo tàu trơn bóng, nhìn không ra rốt cuộc nó được làm bằng cách nào, Cửu Thiên Tuế ăn liên tiếp mấy trái.
Hóa ra Cửu Thiên Tuế thích ăn táo tàu, lại nhìn Tư Nam, chàng chỉ chọn mì và bánh bao dễ no bụng mà ăn.
Chàng ăn ngụm lớn, song không thấy thô lỗ, chỉ làm người ta cảm thấy hào sảng.
Có lẽ là cảm nhận được sự quan sát của nàng, Tư Nam nghiêng mặt nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Tịnh Xu thoáng sững sốt, xấu hổ cười cười, kế đó dời tầm mắt đi.
Cửu Thiên Tuế nhìn bộ dạng của hai người, khẽ nở nụ cười hài hước, nói với Tư Nam:
“Con có muốn ăn hai trái táo âm bồi bổ không?”
Cửu Thiên Tuế vừa nói vừa nhìn Tịnh Xu một cách mập mờ, làm Tịnh Xu lộ vẻ khó hiểu, chàng bồi bổ là việc của chàng, nhìn nàng làm gì?
Tịnh Xu lộp bộp nghĩ, nhìn nụ cười hài hước của Cửu Thiên Tuế, luôn có cảm giác mình bị ông ấy trêu, lòng có chút bất mãn, nhưng e ngại đối phương là Cửu Thiên Tuế, nàng không dám nhiều lời.
“Mấy trò bàng môn tả đạo, ngài tự mình giữ lại mà từ từ thưởng thức đi.” Tư Nam nói xong để đũa xuống, còn nói tiếp: “Tịnh ŧıểυ thư là khách quý mà con mời tới, ngài hãy tôn trọng một chút, đừng làm cho con khó xử.”
“Hai đứa quyết định cùng tiến cùng lui, còn sợ người ta nói xấu hả?”
“Đây chính là việc con muốn nói với ngài, con và nàng ở bên ngoài xưng huynh muội, nàng lấy Tư Cầm làm tên giả, nói với bên ngoài là đến kinh thành với con, ngài đừng có lỡ miệng.”
“Không phải ta đã nói, cách này của hai đứa là bịt tai trộm chuông, chỉ có thể tự lừa mình dối người sao?”
“Vậy ngài có cao kiến gì?”
“Theo ý ta, một đứa là mạng quỷ trời sinh, một đứa giỏi đạo thuật, không phải là trời sinh một cặp rành rành à? Nó trở thành người nhà họ An chúng ta, hai đứa muốn lật tung kinh thành như thế nào cũng được.”
Lời Cửu Thiên Tuế nói chạm đến nỗi lòng của Tư Nam, nhưng lại dọa Tịnh Xu, Tịnh Xu không ngờ ông ấy bất thình lình nói trắng trợn thế, nước trà mới vừa uống lập tức phun trở ra.
Tư Nam nhanh chóng đứng dậy vỗ lưng cho nàng, trách cứ Cửu Thiên Tuế: “Nghĩa phụ, ngài có thể bớt mồm bớt miệng lại được không, dọa Tịnh ŧıểυ thư kìa.”
Cửu Thiên Tuế nhìn chàng nhẹ nhàng vỗ lưng cho Tịnh Xu thì cười không nói gì, nghĩ thầm: Để xem ŧıểυ tử con giả vờ đến khi nào.
Cửu Thiên Tuế không nói nữa, ăn tiếp mấy trái táo tàu liền rời đi.
Bị Cửu Thiên Tuế trêu một trận, bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, Tịnh Xu tâm trạng rối bời, muốn tìm đề tài nói chuyện để đánh vỡ bầu không khí lúng túng, bèn hỏi: “Lúc nãy ta nghe hai người nói chuyện tam phò mã, không cứng được là bệnh gì? Ta chưa từng nghe qua.”
Tịnh Xu cố gắng hóa giải sự lúng túng, không ngờ đề tài mà mình nhắc tới lại càng làm Tư Nam lúng túng hơn, nàng chưa trải sự đời, nên không hiểu mấy từ bậy bạ này. Tư Nam khó xử, chẳng biết nên giải thích như thế nào với ŧıểυ cô nương.
[