“Mẹ hắn ở trong lòng hắn là một người mẹ tốt, dốc toàn lực hỗ trợ hắn, ở trong lòng các ca ca tỷ tỷ hắn lại là một người mẹ bất công.
Nhìn tuổi tác của hắn và mẹ hắn, ước chừng hắn kém ca ca tỷ tỷ không nhiều, lúc hắn ra ngoài lang bạt, đa số ca ca tỷ tỷ đều đang ở độ tuổi thành gia lập nghiệp, mẫu thân thiên vị đệ đệ, không để ý họ, sao có thể không thất vọng chứ?
Có lẽ lão thái thái cũng biết, nên sau khi bạn già qua đời, bèn chủ động yêu cầu đến chỗ con trai út ở, đây cũng là lý do sau khi bà ta chết chỉ bám lấy con trai út, bà ta chỉ hận con trai út mà bản thân móc tim móc phổi nuôi lớn đã giết bà ta.”
Tịnh Xu nghe xong phân tích của chàng, lại nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gặp hai mẹ con ở quán ăn, con trai vừa khóc vừa ăn, người mẹ nhìn một cách vô cùng đau lòng. Có lẽ dù họ không nhúng tay vào, cuối cùng lão thái thái cũng sẽ tự bỏ đi nhỉ.
Chẳng biết rốt cuộc bà ta có hối hận về sự bất công trước đây của mình không, nếu không có chuyện năm đó, thì những người con khác sẽ quan tâm bà ta…
Nghĩ như vậy, Tịnh Xu lại nghĩ tới giả thuyết, nếu trước đây bà ta không bất công, đến hiện giờ, người bị liên lụy e rằng không chỉ có một người con trai thôi, dù sao những người con khác đều không giàu có gì, bà ta ốm đau tốn kém, dẫu mọi người có lấy hết tiền tiết kiệm ra cũng không chưa chắc cứu được bà ta.
Tịnh Xu không khỏi thở dài, trong đầu toàn là thủ thuật “đánh lừa ma”, nhớ lại “sự bất đắc dĩ” mà Tư Nam mới nói, không nhịn được quay đầu nhìn chàng, “Ân ân oán oán đúng đúng sai sai trên đời này thực sự quá phức tạp.”
“Nhân quả báo ứng một lời không thể nói rõ, nàng không cần rối rắm nhiều thế, chúng ta không cần xen vào những chuyện khác, cũng chẳng quản được, chúng ta chỉ phụ trách việc độ ma, siêu độ ma là được, những chuyện khác cứ để Diêm Vương, phán quan quyết định.”
Tịnh Xu đăm chiêu gật đầu, lập tức hỏi: “Trước đây huynh nói ra tay giúp ma nữ ở rừng trúc trả thù tam phò mã, rốt cuộc huynh đã làm gì?”
Tư Nam khẽ ho một tiếng, cười đáp: “Thiên cơ bất khả lộ, sau này nàng sẽ biết thôi.”
Thấy chàng thần thần bí bí, Tịnh Xu càng tò mò hơn, song chàng không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi tới cùng, đành nói sang chuyện khác: “Rốt cuộc ma như thế nào mới cần siêu độ?”
“Sau khi người bình thường chết, linh hồn đều sẽ xuống cửu tuyền, vào địa phủ, trải qua sự thẩm tra và phán quyết của điện Diêm Vương. Chỉ có ma có chấp niệm, oán niệm mới lưu lại nhân gian, chúng ta cần phải hóa giải chấp niệm và oán niệm của họ, siêu độ họ xuống hoàng tuyền.”
“Tại sao có một số ma lại làm tổn thương những người vô tội?”
“Sau khi người biến thành ma, sẽ từ từ mất đi nhân tính, ma ở lại nhân gian vốn ôm oán niệm, một khi mất đi nhân tính, thì sẽ liên tục giết chóc, đây chính là lý do tại sao ma nữ ở rừng trúc tấn công nàng, cũng là nguyên nhân tìm thế thân trong truyền thuyết, cũng là lý do tại sao chúng ta phải độ ma.”
Tư Nam dứt lời, hỏi nàng: “Thực tế cảm giác độ được ma như thế nào?”
Tịnh Xu gật đầu, “Rất thú vị, không đáng sợ như ta nghĩ.”
Thấy nàng lộ vẻ nghiêm trang, Tư Nam không khỏi bật cười, chẳng biết mới vừa rồi ai sợ đến nỗi nhào vào lòng chàng đây.
Nhớ lại ban nãy, Tư Nam vô thức liếc nhìn ngực nàng, vừa rồi bị nàng ôm cánh tay, cảm nhận được sự mềm mại trước ngực nàng, nàng hẳn không nhận ra.
Tư Nam nghĩ xong dời tầm mắt đi, cánh tay vẫn cảm thấy nóng hừng hực.
Hai người không nói gì nữa, sóng vai đi trên đường, Tư Nam nhớ ra điều gì đó, nói: “Ta dẫn nàng đi một nơi.”
“Đi đâu vậy?”
“Đến nơi nàng sẽ biết.” Tư Nam kéo nàng chạy qua mấy con ngõ nhỏ, đứng trước cửa một ngôi nhà.
Nhìn chỗ này, không hiểu sao Tịnh Xu thấy quen thuộc, nghĩ một hồi mới nhớ, đây là nhà của người mù, nơi những đứa trẻ ăn xin ẩn náu mà nàng đã thấy trong giấc mơ.
Đến đây làm chi? Tịnh Xu đang định hỏi, Tư Nam ôm chầm nàng nhảy lên đầu tường.
Bên trong, mấy đứa ăn mày đang bận rộn đun nước nấu thuốc, người mù thỉnh thoảng ho vài tiếng, có lẽ cơn ho của ông vẫn chưa khỏi, mấy đứa ăn mày này đang nấu thuốc cho ông.
“Việc này là sao?” Tịnh Xu thoáng không hiểu.
“Bốn đứa ăn mày nhận người mù làm cha.”
Tịnh Xu sững sờ, đột nhiên hiểu ra, “Chấp niệm cuối cùng của đứa bé ăn mày không phải là giết đôi cẩu nam nữ kia, mà là mấy người ca ca này?”
Tư Nam gật đầu, “Tuy thằng bé có oán họ, nhưng thấy nam nhân bị nha sai tróc nã liền tiêu tan oán khí, chỉ không nỡ bỏ lại các ca ca. Trước đó cũng thế, thấy nàng nhìn thấy nó, nên muốn mượn miệng nàng nói cho các ca ca biết mình ở đâu, cũng không phải muốn hại nàng. Thấy các ca ca nhận người mù làm cha, có nhà của chính mình, không cần lưu lạc đầu đường xó chợ, no bữa này đói bữa kia, bèn yên tâm lên đường.”
Tư Nam khẽ nói, nét mặt mang theo ý cười, Tịnh Xu nhìn chàng, cảm thấy trên người chàng có vầng hào quang làm trái tim ấm áp, nhịn không được cũng mỉm cười, “Hi vọng họ sống thật tốt, đừng phụ lòng mong đợi của đệ đệ.”
Khi tiếp đất, Tịnh Xu nhìn bức tường, lỗ thủng trên tường đã được vá lại.
Về tới trước cửa nhà, ca ca và quản gia đang đứng ngay cổng chính, có thể nhìn ra là đang chờ nàng, há miệng định gọi nàng, song nhớ ra điều gì bèn ngậm miệng, chỉ chỉ bên trong nhà, sau đó bước vào nhà đóng cửa lại.
Tịnh Xu biết, ca ca đang ra hiệu cho nàng trèo tường từ phủ Cửu Thiên Tuế về nhà mình, khỏi phải nói, đây chắc chắn do mẫu thân căn dặn.
Đến rừng đào, ca ca đã nóng ruột trèo tường qua đón nàng.
Tịnh Xu quay đầu nhìn Tư Nam, hỏi: “Sáng mai khi nào đi?”
Tư Nam nhìn trời, bấm độn tính toán thử, đáp: “Giờ Mẹo ngày mai có trận mưa to, không thể hết trong chốc lát, sắc trời âm u, ban ngày có thể xuất hiện oan hồn ác ma, chúng ta đi sớm đi.”
“Được.” Tịnh Xu đồng ý, sau đó nằm sấp lên lưng ca ca, để ca ca cõng mình, động tác này làm Tư Nam rất hâm mộ, lúc nãy không để chàng cõng nhỉ.
Vừa về nhà, Tịnh Xu mới biết hóa ra phụ thân đang ở đó.
Cha và ca ca đều nóng lòng hỏi nàng chuyện xảy ra tối nay.
Tịnh Xu thành thật khai báo, phụ thân không nói gì, ca ca thì lập tức bày tỏ ngày mai muốn đi cùng bọn họ, việc này Tịnh Xu và phụ thân không tán thành lắm.
Chuyện nàng ra ngoài vốn phải giấu giếm, nói dối là Tư Cầm, dáng vẻ trông giống Tịnh Xu, nếu ca ca cũng đi chung thì sao mà phản bác được?
Tịnh Dục hết cách, đành dẹp bỏ suy nghĩ này.
Trở về phòng mình, Lục Nghệ và Lục Lễ đã chuẩn bị xong nước tắm, hai ŧıểυ nha đầu đều tò mò chuyện phát sinh tối nay, Tịnh Xu đành thuật lại cho các nàng nghe, sau đó nghe hai ŧıểυ nha đầu líu ríu tranh luận cả đêm, tranh luận xem đó là lỗi của ai.
Hai ŧıểυ nha đầu đều không thuyết phục được người còn lại, suýt chút nữa cãi nhau, nhưng lúc ngủ vẫn không hẹn mà cùng hòa thuận trở lại, hai người chen chúc nhau trong một tấm chăn, bảo là ngủ một mình thấy sợ.
Tịnh Xu cũng sợ, có điều nàng chỉ có thể ép bản thân không được sợ, dù sao về sau chuyện kiểu này sẽ còn xảy ra rất nhiều, nàng không thể sợ hãi.
Tịnh Xu tự động viên mình, không hiểu sao lại nghĩ tới Tư Nam, nghĩ tới bình hồ lô rượu treo bên hông chàng, lẽ nào chàng cũng sợ ma, nên mới mượn rượu tiếp thêm can đảm?
Nghĩ tới dáng vẻ chàng sợ ma, Tịnh Xu nhịn được không bật cười, trái lại không còn sợ nữa, nhanh chóng thiếp đi.
[