"Vương gia..." Thẩm Trọng Hoa bỗng ôm lấy nàng, bọt nước ở trên người thấm ướt quần áo nàng. Hơi thở nam tính nóng bỏng phun lên cổ Thẩm Thất, nàng không khỏi rùng mình một cái. Mà Thẩm Trọng Hoa giống như uống say, phần lớn trọng lượng cơ thể đều đè lên người Thẩm Thất, khiến cho Thẩm Thất không thể không vươn tay ôm lấy chàng.
"Thất Thất... Thất Thất..." Hô hấp của Thẩm Trọng Hoa vây quanh, thanh âm cũng đứt quãng, vì cố gánh trọng lượng của Thẩm Trọng Hoa nên Thẩm Thất không thể dùng hai tay ôm lấy chàng, gối cái cằm gầy gò lên hõm vai Thẩm Trọng Hoa, nửa kéo nửa lôi đưa Thẩm Trọng Hoa lên giường.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm Trọng Hoa vốn được Thẩm Thất đặt lên giường nằm ngay ngắn bị chàng kéo một cái, nàng không đứng vững cũng ngã lên giường, vừa khéo nằm nhoài lên trên người Thẩm Trọng Hoa.
"Thất Thất..." Chàng vẫn gọi nàng như vậy khiến nàng rất không quen, tiếng gọi dịu dàng thân thiết, ở kiếp trước chưa từng có, nàng suýt chút nữa bởi vậy mà rung động.
"Đời trước đổ máu đổ nước mắt vì chàng, còn chưa đủ nhiều sao?" Thẩm Thất bởi vì cơn xúc động trong nháy mắt của mình mà lắc đầu cười khổ, nàng nói với mình: "Vọng tưởng cả một đời, tới lúc này còn chưa tỉnh táo ư?"
"Thất Thất, đừng đi..." Phát giác động tác đứng dậy rời đi của Thẩm Thất, Thẩm Trọng Hoa đưa tay ôm cổ Thẩm Thất, nhấc chân Thẩm Thất ở bên hông, nghiêng người, đặt Thẩm Thất xuống dưới thân.
Khuôn mặt lạnh lùng của chàng vào giờ phút này ửng đỏ khác thường, tiếng nói nam tính trầm thấp lên xuống theo tiếng thở hổn hển của chàng. Thẩm Thất nhất thời ngơ ngác, trực giác mách bảo nàng không được như thế này, nàng ngước mắt, nhìn hai con ngươi mờ mịt của chàng, nói cho chàng biết: "Vương gia, nô tỳ là Thẩm Thất."
Không phải Thất Thất trong miệng chàng, cũng không phải Thất Thất của chàng.
Run rẩy một cái, Thẩm Trọng Hoa đưa tay lên xoa khuôn mặt Thẩm Thất. Nàng không sử dụng mỹ phẩm trang sức chàng tặng cho nàng, sắc mặt nhợt nhạt, ngón tay có vết chai mỏng xoa lên môi Thẩm Thất, chàng biết nàng đang sợ, con mắt của nàng như con mèo cảnh giác nhưng trong đó lại ẩn giấu sát ý cùng sợ hãi.
Chàng thở dài khe khẽ, nói: "Nàng không nên tới."
Nói xong, môi lạnh ướt của chàng hạ xuống, bá đạo xâm lược môi lưỡi Thẩm Thất.
"Ưm...!" Thẩm Thất mở to hai mắt, nhất thời quên cả kháng cự, cũng bởi vì nàng kinh ngạc nên bị Thẩm Trọng Hoa tìm ra kẽ hở. Lưỡi của chàng khéo léo bá đạo xâm nhập vào trong miệng nhỏ của nàng, công thành đoạt đất ở bên trong.
Đây là nụ hôn đầu tiên của Thẩm Thất. Kiếp trước, cho dù chàng phát tiết bao nhiêu lần ở trên người nàng, xoa bóp bầu vυ" của nàng, giày vò nàng ngất đi rồi tỉnh lại, nhưng chưa từng có lần nào hôn môi của nàng.
Trong nháy mắt, hốc mắt của Thẩm Thất ướt át, có lẽ là nhớ lại khuất nhục kiếp trước, có lẽ bởi vì mình không thể kìm lòng mà chua xót trong lòng, cảm nhận được hơi thở càng lúc càng nặng nề của nam tử, lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho chàng hút khô mật dịch trong miệng mình.
Trong miệng Thẩm Trọng Hoa không có mùi rượu? Bởi vì nụ hôn đầu tiên, Thẩm Thất bị hôn tới mơ màng lại bỗng nhiên tỉnh táo lại. Thẩm Trọng Hoa khác thường như thế không phải bởi vì say rượu, chẳng lẽ là... bởi vì xuân tiêu tán?! Loại xuân dược cực mạnh kia, nếu không giao hợp với nữ tử thì sẽ đứt kinh mạch mà chết?!
Kiếp trước, Thẩm Trọng Hoa trúng xuân tiêu tán này nên mới có thể cùng nàng...
Nhưng mà, kiếp trước Thẩm Trọng Hoa trúng xuân tiêu tán rõ ràng sau sinh nhật Tô Liên Tuyết. Bây giờ, tại sao lại trước hạn? Lại nói, Thẩm Trọng Hoa trở về phủ Huyên vương sớm cũng có nhiều chuyện xảy ra không giống với kiếp trước.
Là ai hạ xuân tiêu tán cho Thẩm Trọng Hoa?
"Ưm..." Thẩm Thất đang nghĩ chuyện này, Thẩm Trọng Hoa đè ở trên người nàng buông tha cho môi nàng, bờ môi nóng ướt trượt xuống cổ nàng, dùng phương thức hôn môi, khẽ cắn liếʍ láp phần gáy của nàng.
Kiếp trước, Thẩm Trọng Hoa chưa từng làm chuyện này. Chàng ở trên người nàng chỉ biết chọc vào rút ra, lần sau còn dùng sức hơn lần trước, giống như trút giận, cũng chỉ biết gặm cắn ở đầu vai, trước ngực, và cổ nàng. Là gặm cắn thật sự, có thể cắn thành xanh tím, gặm chảy ra máu mới thôi.