Thế Thân Trọng Sinh
Chương 8: Dạo đầu - Thượng (hơi H)

Đời trước đã trải qua đau đớn, đời này còn muốn lặp lại một lần nữa?
Nghĩ như vậy, nỗi sợ hãi càng bủa vây tâm trí nàng, cảm giác cơ thể của mình như ngã vào hồ băng trong mùa đông lạnh giá, Thẩm Thất run bần bật, cả người lạnh lẽo.
Có lẽ bởi da thịt dán vào nhau, cho nên Thẩm Trọng Hoa cảm nhận được Thẩm Thất đang run, chàng nâng mặt của nàng lên, giống như con chó săn nhỏ Thẩm Thất nuôi khi còn bé, thân mật cọ vào mặt và cổ Thẩm Thất, chàng nói: "Đừng sợ..."
Thẩm Thất không thể kiềm chế run mạnh hơn. Sao nàng có thể không sợ? Nàng nhớ rất rõ, đời trước ©ôи th!t dưới háng chàng giống như con dao găm xuyên qua nàng, nàng đau tới nỗi giống như cả người bị xé thành hai nửa, nàng xin chàng tha cho, cầu xin chàng buông tha cho nàng nhưng chàng không nghe, thậm chí còn chẳng có chút do dự tiếp tục động tác của mình. Cây hung khí tráng kiệt kia, ra vào rất nhanh trong hành lang khô khốc của nàng, rút ra rồi lại đâm vào rất mạnh, nàng đau tới nỗi ngất đi rồi lại tỉnh lại.
Nhưng có đau hơn nữa, nàng cũng cố gắng không để mình bật khóc thành tiếng.
Từ nhỏ, Thẩm thất đã biết nàng sống vì Thẩm Trọng Hoa, cũng có nghĩa là, nàng tồn tại là vì chết thay cho Thẩm Trọng Hoa. Nàng là tử sĩ của chàng, đây là số phận và cũng là tín ngưỡng của nàng.
Ngày hôm nay xảy ra chuyện này, Thẩm Thất bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối, nàng nghĩ, vì sao nàng không thể sống lại sớm hơn một chút? Ngay vào lúc nàng chưa trở thành tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, ngay vào lúc nàng còn chưa xa cha mẹ...
Hôm nay, Thẩm Thất mặc một cái váy bó ngang eo màu trắng tuyết, phía trên thợ may thêu hồng mai tinh xảo, là Thẩm Trọng Hoa ban cho nàng, cũng là chàng ra lệnh nàng mặc vào.
Thẩm Thất còn đang suy nghĩ, Thẩm Trọng Hoa mất lý trí vì xuân tiêu tán đã giật mạnh dây buộc trước ngực nàng, một tay di chuyển trên người nàng, một tay luồn vào trong áo ngực nàng, xoa bóp bầu ngực nàng.
Thẩm Thất vẫn đang run rẩy, nàng muốn tránh né theo bản năng nhưng cơ thể của nàng không nghe theo sự khống chế của nàng. Cơ thể của tử sĩ bị tín ngưỡng của họ giam cầm, cho dù tinh thần có thả lỏng, cơ thể cũng sẽ không lùi bước. Dù cho sống lại một đời, nàng không còn rối rắm hèn mọn như kiếp trước, từ hy vọng xa vời tới vô vọng rồi tới tuyệt vọng về tình yêu, nhưng nàng là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, có thế nào cũng không thể chống lại mệnh lệnh của chàng.
Giống như bị nguyền rủa.
Thẩm Thất cảm thấy buồn cười, cười chính mình ngây thơ, cho rằng làm lại từ đầu, kiểu gì cũng sẽ thay đổi chút gì đó. Hiện tại xem ra, nàng sai mất rồi, nên tới thì thế nào cũng sẽ tới.
Cùng lắm thì lại đau một lần...
Thẩm Thất nghĩ như vậy.
Nhưng một đời này, Thẩm Trọng Hoa vẫn trúng xuân tiêu tán, dần dần mất lý trí dưới tác dụng của thuốc, Thẩm Thất vẫn đi vào phòng của chàng nhưng Thẩm Trọng Hoa lại đối xử khác với Thẩm Thất.
Thẩm Trọng Hoa là nam nhân đầu tiên của Thẩm Thất, cũng là nam nhân duy nhất, Thẩm Thất không hiểu chuyện nam nữ, bởi vì Thẩm Trọng Hoa đối xử với nàng như thế nên vẫn luôn cho rằng chuyện nam nữ đều giống tra tấn người như vậy. Trong trí nhớ của kiếp trước, Thẩm Trọng Hoa đối xử với nàng vẫn luôn là xông thẳng vào, chẳng những phát tiết, có thể nói là trút căm phẫn lên trên người nàng.
Nhưng lúc này đây lại khác, không giống kiếp trước ra tay nắn bóp giày vò, bàn tay của Thẩm Trọng Hoa dịu dàng bất ngờ. Bàn tay to nóng bỏng của chàng bao chặt lấy bánh bao nhỏ của nàng, vừa xoa nắn vân vê núm vυ" của nàng bằng hai ngón tay. Chẳng bao lâu sau, một tay khác của chàng cũng gia nhập tiến vào, cũng... dịu dàng như vậy.
Thẩm Thất không dám cử động, càng không dám phát ra âm thanh, nàng cứng đờ nằm ở dưới thân Thẩm Trọng Hoa, chỉ cảm thấy bánh bao nhỏ bị chàng xoa có hơi ngứa, còn có một cảm giác nàng không biết tên.
Mà khi Thẩm Trọng Hoa đẩy áo ngực của nàng lên, hai bầu vυ" của nàng lộ ra, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa dựng thẳng, Thẩm Thất nhịn không nổi, thở nhẹ một tiếng.
