Thẩm Thất cảm thấy, Thẩm Trọng Hoa rất lạ, ra lệnh cho nàng cũng rất không bình thường.
Ví dụ như, chàng ra lệnh cho nàng chưa tới giờ Tỵ không được phép thức dậy, bữa sáng phải uống canh, không cho mặc loại quần áo tiện hành động áo ống tay ngắn và quần tống trước đó nữa, mà là bảo nàng mặc hương nhuyễn vân sa mà trước đây nàng chưa từng mặc, ngay cả đầu cũng không được chỉ dùng dây buộc tóc cột thành một bó giống như trước nữa, mà phải chải thành búi, cài trâm và những trang sức châu báu chàng đưa tới.
Đúng vậy, mấy ngày nay liên tục có tặng phẩm không ngừng mang tới Phương Hoa Uyển, châu báu trang sức, tơ lụa, son phấn, những thứ đó Thẩm Thất chưa từng nhìn thấy, hoặc là chỉ thấy ở chỗ Tô Liên Tuyết, Thẩm Trọng Hoa đều ban cho nàng. Đồng thời để nàng ở lại Phương Hoa Uyển, cũng là mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa.
Thẩm Thất không rõ Thẩm Trọng Hoa rốt cuộc muốn làm gì, nàng thậm chí gặp ác mộng thấy Thẩm Trọng Hoa bỗng nhiên đối đãi với nàng như vậy là bởi vì hòa thân trước thời hạn, chàng muốn sớm thay đổi thân phận của nàng, thay Tô Liên Tuyết gả tới Bắc Quốc lấy nam nhân mang tiếng xấu kia.
Tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, Thẩm Thất đổ mồ hôi lạnh, mấy ngày sau đó, nàng càng thấp thỏm hơn. Mỗi lần nàng đi tìm Thẩm Trọng Hoa, con ngươi Thẩm Trọng Hoa luôn tĩnh mịch nói với nàng: "Đây là mệnh lệnh."
Ban đêm, Thẩm Thất vẫn vô cùng không quen để Lăng Giác và Liên Hương hầu hạ tắm gội, lo âu chuẩn bị lên giường nằm thì Lãnh Tinh tới gõ cửa, sắc mặt rất tốt, do dự một lúc lâu mới nói: "Thẩm Thất, ngươi đi xem vương gia một chút đi."
Thẩm Thất nghe xong, trong lòng hồi hộp, luôn cảm thấy điều gì nên tới cũng phải tới, chỉ sợ không biết trước mắt là tai họa gì.
"Nô tỳ trang điểm cho cô nương nhé?" Lăng Giác và Liên Hương phá lệ nhiệt tình.
"Không cần." Thẩm Thất vốn chẳng có lòng dạ trang điểm, lo lắng mặc quần áo, ngay cả dây lưng cũng buộc sai, vẫn là Lăng Giác giúp nàng buộc lại.
Thẩm Thất theo Lãnh Tinh đi vào Túc Uyên Các, đèn sáng rực, cửa không khóa. Lãnh Tinh dừng ở cửa, ra hiệu Thẩm Thất đi vào.
Thẩm Thất thấp thỏm đẩy cửa ra, thăm dò gọi một tiếng: "Vương gia."
Không ai trả lời nàng. Nhưng Thẩm Thất bởi vì học võ, thính lực rất nhạy bén, nàng loáng thoáng nghe được tiếng nước nên đi theo âm thanh kia.
"Vương gia?" Thẩm Thất vén rèm châu lên, Thẩm Trọng Hoa cũng không ở trong bồn tắm. Thẩm Thất lờ mờ cảm giác không đúng, cúi người, lấy tay thử nhiệt độ nước, phát hiện nước nguội rồi.
Bản tính cảnh giác của tử sĩ làm Thẩm Thất lập tức lấy dao găm ở trong tay áo ra, nàng bước khẽ, lông mày hơi giãn ra, ánh mắt giống như một con mèo đi săn trong đêm tối, từng bước một, đi theo dấu chân ẩm ướt trên mặt đất.
"Thất Thất..." Bỗng nhiên có người gọi một tiếng, Thẩm Thất nhanh chóng quay người, cực nhanh, lúc quay người lại dao găm cầm trong tay đã chống trước cổ họng của người nọ.
Mà người bỗng nhiên xuất hiện kia, không phải ai khác, chính là Huyên Vương Thẩm Trọng Hoa.
"Vương gia..." Thẩm Thất sợ hãi nhưng cũng may thân thủ của nàng tốt, ra tay nhanh, thu tay cũng nhanh.
Tóc Thẩm Trọng Hoa chưa buộc, tóc đen rũ xuống, tóc đen ướt sũng làm ướt áo lót che cơ thể chàng, mơ hồ phác họa đường nét của chàng. Vạt áo lỏng lẻo làm chàng lộ ra xương quai xanh hẹp dài, còn có giọt nước chảy xuống ngực.
Thẩm Thất không dám nhìn tiếp, thu dao, cúi đầu, cơ thể hạ thấp, muốn quỳ xuống trước Thẩm Trọng Hoa, nói: "Vương gia tha tội!"
Nhưng, Thẩm Trọng Hoa nâng hai tay của nàng, không cho nàng quỳ xuống, hơn nữa còn gọi Thẩm Thất bằng giọng nàng chưa từng nghe thấy: "Thất Thất..."
Chàng còn hỏi nàng: "Thất Thất... nàng... tại sao nàng lại tới..."