Thẩm Thất không biết nên trả lời thế nào, nàng nhìn hộp son phấn nhỏ nhắn tinh xảo, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nàng không biết trang điểm, làm tử sĩ tất nhiên cũng không cần trang điểm, càng không nói tới có tiền cũng chưa chắc có thể mua được son phấn ở tiệm Vân Tấn Hoa Nhan. Nói thích, nàng thật ra cũng không thật sự thích những thứ này.
Nhớ lại, kiếp trước lúc nàng bị ma xui quỷ khiến nhặt hộp son bị Tô Liên Tuyết vứt bỏ, nàng cầm lấy nhìn thật lâu, sau đó nàng ngồi ở trước gương đồng, chấm ít son lên ngón tay rồi bôi lên môi. Nàng không biết bôi, tay run run, bôi nguệch ngoạc biến miệng anh đào nhỏ nhắn thành cái miệng lớn dính máu. Nàng cũng chưa từng dùng son, vì thế lấy hơi nhiều son, nàng tiếc của, sợ lãng phí, từng nghe Tô Liên Tuyết khoe khoang son này có thể sử dụng cho cả môi và má, lại nhớ tới gương mặt mềm mịn, hẳn là dễ bôi hơn môi có khóe, thế là bôi nốt số son còn lại lên mặt rồi dùng lòng bàn tay xoa xoa.
Sau đó, nàng trong gương giống như vai về trên sân khấu, sắc mặt rõ ràng nhợt nhạt lại bôi thành mông con khỉ.
Khi đó nàng thật sự buồn cười, quả thực cũng là vai về trong vở kịch tình yêu của Thẩm Trọng Hoa và Tô Liên Tuyết.
Thẩm Thất gục đầu xuống, hiền thục nói với Thẩm Trọng Hoa: "Tấm lòng của vương gia, Tô cô nương chắc chắn sẽ vui vẻ."
Ánh mắt của Thẩm Trọng Hoa tối lại, vừa muốn mở miệng nói gì đó, nha hoàn thân cận của Tô Liên Tuyết là Tú Nhi xông tới, vẻ mặt lo lắng bẩm báo: "Vương gia! ŧıểυ thư chẳng biết tại sao bị đau đầu, ngài mau đi xem một chút đi ạ!"
Thẩm Trọng Hoa trầm mặc không nói, Thẩm Thất có thể cảm giác được ánh mắt của chàng rơi trên người nàng, nàng giống như ngồi bàn chông.
Nhưng mà Thẩm Trọng Hoa rời đi, lại để lại hộp son phấn chỗ Thẩm Thất.
Lăng Giác vui vẻ nói cho Thẩm Thất: "Cô nương, đây là vương gia tặng cho cô đấy!"
Thẩm Thất lại không cười nổi. Chuyện này ở kiếp trước không xảy ra, nếu như không phải nàng chưa tỉnh lại từ trong mộng... chuyện khác thường này tất có kỳ lạ. Nàng nên cẩn thật một chút thì hơn, nói cho cùng, Thẩm Trọng Hoa sao có thể đối xử tốt với nàng chứ?
Ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn ở trong Phương Hoa Uyển, Thẩm Thất biết, tất cả không phải nằm mơ.
Bởi vì không phải là mơ, nàng ngược lại càng thêm sầu lo, lo lắng không biết ý đồ của Thẩm Trọng Hoa là gì.
Thẩm Thất không bởi vì ngủ ở Phương Hoa Uyển một đêm mà quên đi thân phận của mình, nàng là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, là thuộc hạ của chàng, nàng chấp nhận vào sinh ra tử vì chàng, không màng nguy hiểm, tất cả những việc nàng làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chứ đừng nói ở trong Phương Hoa Uyển tinh xảo này được người ta chăm sóc.
Cho dù chân còn đau, Thẩm Thất vẫn dậy rất sớm, đi tìm Thẩm Trọng Hoa, đi bên cạnh Thẩm Trọng Hoa. Làm tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, bởi vì là nữ tử, thân phận bên ngoài của Thẩm Thất là thị nữ thân cận của Thẩm Trọng Hoa. Ở trong tình huống Thẩm Trọng Hoa không phân phó, nàng cần ở cạnh chàng.
Nhưng kỳ lạ là, chưa nói tới kiếp trước, thường ngày Thẩm Trọng Hoa cũng làm như nàng không tồn tại. Đương nhiên, một tử sĩ tốt, là phải đi theo chủ nhân và tồn tại giống như không tồn tại. Nhưng hôm nay, Thẩm Trọng Hoa biết nàng canh giữ ở ngoài cửa thì bảo người mời nàng vào. Lúc Thẩm Thất đi vào, Thẩm Trọng Hoa đang ăn sáng, cũng ra hiệu Thẩm Thất ngồi xuống cùng ăn.
Thẩm Thất không dám. Chỉ nói: "Nô tỳ ăn rồi ạ."
Thẩm Trọng Hoa không nói gì, chỉ là lúc sau Thẩm Trọng Hoa làm việc ở trong thư phòng, bảo Thẩm Thất tới gần, mài mực cho chàng.
Mài mực thì mài mực, kỳ lạ là, Thẩm Trọng Hoa lại còn bảo người mang cho Thẩm Thất một cái ghế. Để nàng ngồi ở bên cạnh chàng mài mực!
Thẩm Thất sợ hãi trong lòng nhưng không dám chống lại mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa. Chỉ có thể ngồi cách bàn sách một bước, nín thở mài mực, cố gắng hết sức để mình không phát ra một chút âm thanh nào.
Tiếp theo, lại xảy ra chuyện kỳ lạ hơn, Tô Liên Tuyết thường ngày ngón tay không dính một giọt nước lại đặc biệt làm canh mang tới cho Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Trọng Hoa gặp nàng ta ở phòng bên cạnh thư phòng, trước giờ không để đồ ăn lên bàn sách. Nhưng mà Thẩm Trọng Hoa lại bảo người mang trà và bánh ngọt lên để ở trên bàn sách.
Trong lòng Thẩm Thất còn đang nghi hoặc, làm việc cúi đầu thấp hơn, nghe thấy tiếng nói thản nhiên của chàng: "Mùi vị không tệ, nàng nếm thử đi."
Thẩm Thất không dám cử động, thế nhưng bụng chưa ăn bữa sáng vào lúc này phát ra âm thanh "ục ục ục" đã bán đứng nàng.