Thế Thân Trọng Sinh
Chương 4: Giống như chỉ là một giấc mộng

Cuối cùng, Thẩm Trọng Hoa phát cho Thẩm Thất hai nha hoàn nghe lời, một người tên Lăng Giác, một người tên Liên Hương.
Sao mọi việc lại diễn ra như thế này? Thẩm Thất không rõ. Trước kia nàng tưởng rằng là mơ, mãi tới về sau mỗi một chuyện xảy ra đều trùng khớp với cái nàng gọi là giấc mộng đó, từng bước một dựa vào những phương hướng phát triển không rõ ràng, nàng mới hoàn toàn nhận ra, đó không phải là mơ, mà là nàng sống lại một đời, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng mà, vì sao chuyện này không giống với kiếp trước? Chẳng lẽ bởi vì nàng sớm đã ném hộp son kia đi? Lựa chọn khác kiếp trước? Nhưng cho dù nàng ném hộp son kia đi, kết quả cũng không có gì thay đổi, Tô Liên Tuyết vẫn tìm ra hộp son bị nàng "trộm đi" ở trong phòng nàng, vẫn bắt nàng quỳ gối trên đá cuội trong viện nàng ta.
Vì sao Thẩm Trọng Hoa lại bỗng nhiên trở về? Vì sao Thẩm Trọng Hoa không trách phạt nàng? Vì sao Thẩm Trọng Hoa lại ôm nàng vào Phương Hoa Uyển của chàng?
Phải biết rằng, cho dù lúc hai người thân mật nhất, chàng gần như chỉ biết phát tiết du͙© vọиɠ trên người nàng. Ngoại trừ khuất nhục và đau đớn, Thẩm Thất chẳng hề cảm nhận được một tia vui sướиɠ hoặc thâm tình. Mặc khác, bất luận Thẩm Trọng Hoa làm nhục thể xác và tinh thần của nàng thế nào, chàng cũng chưa từng ôm hoặc hôn nàng. Cho dù chàng tiến vào trong thân thể nàng, lúc kịch liệt nhất, hai tay Thẩm Trọng Hoa không phải nắm chặt lấy hai nhũ hoa của nàng thì là túm lấy hai chân của nàng, hoặc là bóp eo nàng...
Nha hoàn giúp Thẩm Thất thay quần áo xong, cưỡng ép đỡ nàng lên giường nghỉ ngơi, nói là mệnh lệnh của vương gia. Chưa nói cái giường gỗ lim khắc hoa kia có bao nhiêu tinh xảo quý giá, chăn gối trải trên giường đều là gấm cực tốt. Thẩm Thất cảm thấy, chắc chắn là mình si tâm vọng tưởng, lại bắt đầu mơ mộng không thực tế.
Tiếp theo, liền có đại phu tới bắt mạch cho nàng, kê chút thuốc xua đi khí lạnh trong người và hoạt huyết tan máu đông dưỡng gân cốt. Đều không cần Thẩm Thất xuống giường, Liên Hương đã đi tìm quản gia bốc thuốc đi sắc.
Thẩm Thất có một ít ấn tượng với Lăng Giác và Liên Hương, làm việc cẩn thận ổn thỏa, vào kiếp trước, các nàng bị Thẩm Trọng Hoa ban cho Tô Liên Tuyết. Có mấy lần Tô Liên Tuyết cố ý hoạnh họe nàng, cũng là hai nha hoàn khéo léo này giải vây cho nàng. Bao gồm... bao gồm về sau nàng không ngừng chảy máu, cũng là Liên Hương hiểu biết một chút về dược liệu, bốc chút thuốc cho nàng.
Thẩm Thất quỳ lâu ở trong mưa, sớm đã không còn sức chống đỡ nữa, nàng nhắm mắt lại, nghĩ hiếm khi có giấc mộng đẹp, cứ ngủ một giấc thật ngon một lúc đi, sau khi tỉnh lại, nên thế nào thì cứ thế vậy...
Chỉ là, khi Thẩm Thất tỉnh lại, nàng vẫn ở trong chăn đệm thơm mềm ở Phương Hoa Uyển. Lăng Giác thấy nàng tỉnh lại, mỉm cười nói với nàng: "Cô nương có cảm thấy khỏe hơn chưa? Cần Lăng Giác giúp cô rửa mặt chải đầu không? Vương gia nói, buổi tối ngài ấy sẽ qua đây."
"Hóa ra... còn chưa tỉnh ư..." Thẩm Thất bật cười, chỉ cảm thấy nàng đối với Thẩm Trọng Hoa, nói cho cùng tình ý khó kìm.
Sau đó Thẩm Thất nơm nớp lo sợ ngồi bên cạnh Thẩm Trọng Hoa, cùng chàng dùng bữa tối được hạ nhân hầu hạ, uống xong Bích Loa Xuân tráng miệng, nàng vẫn cho rằng mình đang trong giấc mơ. Nghĩ thầm: "Hóa ra thứ chưa từng ăn, trong mơ cũng có thể nếm được vị ngon của nó, nhất định là bình thường ngửi mùi thơm, thèm ăn..."
Trên bàn cơm không nói chuyện, hai người im lặng không nói năng gì ăn cơm, chỉ có lúc Thẩm Trọng Hoa gắp một miếng thịt bò kho cho nàng, tay Thẩm Thất không thể kiềm chế run rẩy. Bởi vì giấc mộng này đối với nàng mà nói, thật sự quỷ dị đáng sợ, thế nhưng sau cùng, chuyện quỷ dị hơn xảy ra...
Thẩm Trọng Hoa móc từ trong ngực ra một hộp gấm, hộp gấm kia Thẩm Thất nhìn quen mắt vô cùng, trong phòng Tô Liên Tuyết có rất nhiều hộp gấm lớn nhỏ như thế này, đây là hộp son phấn bằng sáp trong cửa tiệm Vân Tấn Hoa Nhan - cửa tiệm son phấn được thiên hạ ca tụng là đệ nhất thiên hạ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Thẩm Trọng Hoa mở hộp gấm ra, chỉ thấy trong hộp gấm ấy chứa đầy son, bột kẻ lông mày, dầu hoa quế, phấn ngọc trai, còn có phấn sáp Ngọc Lan.
Ánh mắt Thẩm Trọng Hoa sâu thẳm chăm chú nhìn nàng, chỉ hỏi một câu lời ít ý nhiều: "Thích không?"
