Mưa vẫn rơi như cũ nhưng nước mưa trên đầu Thẩm Thất lại ngừng. Có người che cho nàng một cái ô, Thẩm Thất quay đầu, còn chưa kịp nhìn thấy Lưu Nguyệt mở ô thì tầm mắt đã trông thấy khuôn mặt lạnh lùng của Huyên vương Thẩm Trọng Hoa.
Ánh mắt Thẩm Thất run lên, vội vàng cúi đầu hành lễ với chàng, nghe tiếng nhịp tim mình đập nhanh, hô một tiếng: "Vương gia."
Thanh âm của Thẩm Trọng Hoa nghe hơi khàn: "Vì sao quỳ gối ở đây?"
Vì sao chàng lại ở đây? Không phải chàng đi tìm bảo vật cho Tô Liên Tuyết giữa tháng mới trở về sao? Sao không giống đời trước?
"Tô ŧıểυ thư cho rằng nô tỳ lấy son của nàng." Trong lòng Thẩm Thất rối loạn, ngữ khí lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, nàng nói sự thật nhưng dùng từ khéo léo, nàng vừa không thừa nhận trộm son của Tô Liên Tuyết, cũng không nói rõ là Tô Liên Tuyết xử oan gây khó dễ.
Kiếp trước chịu thua thiệt ở trong tối ngoài sáng, Thẩm Thất cuối cùng cũng học được, cho dù Thẩm Trọng Hoa biết Tô Liên Tuyết hãm hại nàng thì sao? Người chàng sủng ái là Tô Liên Tuyết, không phải Thẩm Thất nàng, kết quả chịu khổ bị phạt vẫn là nàng, khiến người ta căm ghét vẫn là nàng.
Bên kia trước tiên trầm mặc một lúc, Thẩm Thất rũ mắt, giọt nước mưa rơi từ trên lông mi nàng xuống giống như nàng đang rơi lệ.
"Đứng lên đi." Thanh âm của Thẩm Trọng Hoa có hơi nghẹn lại.
"Vâng." Thẩm Trọng Hoa là chủ nhân của nàng, bất luận Thẩm Trọng Hoa nói gì cũng là mệnh lệnh, chàng bảo nàng đứng lên thì nàng đứng lên. Cho dù trong lòng nghi hoặc sợ hãi nhưng Thẩm Thất vẫn bái lạy Thẩm Trọng Hoa rồi đứng dậy.
Chỉ là nàng quỳ lâu trên đá cuội, đầu gối cứng đau, vốn không thể duỗi thẳng, càng không nói tới đứng lên. Nhưng Thẩm Trọng Hoa bảo nàng đứng lên, đây là mệnh lệnh, Thẩm Thất cắn răng, hai tay cố sức chống lên đùi, cố nén đau đớn muốn kéo thẳng đầu gối, Thẩm Thất cho rằng mình có thể làm được, nhưng...
Bên hông bỗng bị xiết chặt, Thẩm Thất còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thẩm Trọng Hoa bế ngang lên.
"Vương gia...?" Người lên tiếng là Lưu Nguyệt đang che ô. Thẩm Thất bị Thẩm Trọng Hoa ôm vào trong ngực, mở to hai mắt nhìn chàng, khuôn mặt không che giấu được vẻ mờ mịt, vẻ mặt cũng kinh hãi giống như thế.
"Đi Phương Hoa Uyển." Nói xong, Thẩm Trọng Hoa nhấc chân ôm Thẩm Thất đi về hướng Phương Hoa Uyển.
Phương Hoa Uyển là viện tinh xảo hoa lệ nhất phủ Huyên Vương, ngoại trừ Túc Uyên Các của Huyên vương ra. Bên trong có đình đài lầu các, ao sen thủy tạ đan xen nhau một cách tinh tế. Hành lang bao quanh, khúc quanh tĩnh mịch, từng ngọn cây cọng cỏ xanh mướt, bên trong vườn hành lang nối liền bốn phía, tất cả giống như bức tranh sơn thủy sống động.
Nhưng tới nơi cảnh sắc độc đáo phong nhã này, Thẩm Thất hoàn toàn không có lòng dạ thưởng thức. Nàng không hiểu vì sao Thẩm Trọng Hoa ôm nàng tới Phương Hoa Uyển, nơi này chẳng phải là viện chuẩn bị cho Huyên vương phi sao? Mỗi một bông hoa một cái cây bên trong, mỗi một bước chân một phong cảnh ở đây, đều là Thẩm Trọng Hoa tự tay mình thiết kế.
Thẩm Thất bị Thẩm Trọng Hoa ôm vào trong ngực, không dám cử động, cũng không dám ngước mắt lên, nàng là hạ nhân, tất nhiên không dám vươn tay ôm cổ chàng, hai tay chỉ có thể luống cuống níu lấy vạt áo của mình.
Nàng nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ có sức sống của chàng, cũng nghe thấy tiếng tim đập rối loạn của mình.
Lưu Nguyệt vượt lên trước Thẩm Trọng Hoa mở cửa bằng chân, Thẩm Thất bị Thẩm Trọng Hoa ôm vào trong, đặt nàng lên một chiếc giường mỹ nhân bằng gỗ lim khắc hoa. Tiếp theo, tay Thẩm Trọng Hoa dừng lại trên dây buộc bên hông nàng, muốn cởi y phục của nàng.
Khuất nhục bị xâm phạm kiếp trước bỗng ùa vào trong óc, sắc mặt Thẩm Thất trắng bệch cuống quýt quỳ xuống mặt đất. Nàng không biết Thẩm Trọng Hoa muốn làm cái gì, càng không biết mình chọc giận chàng chỗ nào, chỉ biết xin tha theo thói quen: "Vương gia tha tội..."
Nàng sợ chàng.
Thẩm Thất quỳ ở trên mặt đất, hai vai khẽ run run, tất nhiên không hay biết rằng bàn tay nắm chặt của Thẩm Trọng Hoa trước mặt cũng run rẩy.