Khi đó đã là hoàng hôn, Thẩm Thất đã quỳ gần ba canh giờ trên đá cuội. Trời đã đổ mưa, toàn thân Thẩm Thất ướt đẫm, hai mắt bị nước mưa làm cho mờ đi, lạnh lẽo bao phủ cả người nàng. Nhưng cho dù đầu gối đã đau tới mức không còn cảm giác, nàng vẫn quỳ thẳng tắp.
Tiếng mưa rơi lộp bộp bên tai nàng, Thẩm Thất nghe loáng thoáng có tiếng bước chân đang đi về phía nàng. Thẩm Thất chịu huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ, có thính lực cực tốt, lúc nàng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc của Thẩm Trọng Hoa, nàng nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi tự giễu: "Ngươi xem ngươi này, lại si tâm vọng tưởng rồi..."
Mang theo ký ức kiếp trước, Thẩm Thất tất nhiên cho rằng Thẩm Trọng Hoa lúc này bôn ba ở bên ngoài tìm trân bảo đổi lấy một tiếng cười của hồng nhan Tô Liên Tuyết. Huống chi, kiếp trước đối với nàng như vậy, nàng sao còn dám hy vọng xa vời Thẩm Trọng Hoa có thể có một tia thương tiếc với mình?
Mưa vẫn rơi, Thẩm Thất nhắm mắt lại, chỉ hy vọng thời gian có thể trôi qua thật nhanh. Nhưng khi nàng nhắm mắt lại, những ký ức không thể chịu đựng nổi ở kiếp trước lại cuồn cuộn ở trong đầu.
"Ngươi bỏ thuốc bổn vương, còn không phải muốn bò lên giường bổn vương?" Thẩm Trọng Hoa trúng xuân tiêu tán đè lên người nàng, mắt đỏ rực, tức giận nói với nàng ở phía dưới: "Không muốn? Không phải ngươi muốn bổn vương làm vậy với ngươi sao?!"
Nói xong, chàng xé nát quần áo của nàng, nâng vật to lớn đã sưng to hồi lâu, không có bất kỳ vỗ về nào xuyên qua cơ thể nàng.
Chàng chẳng màng tới đau đớn của nàng, ra sức giày vò ở trên người nàng. Mãi cho tới chất lỏng nóng hổi của chàng bắn ra trong cơ thể nàng, Thẩm Thất cắn răng từ đầu tới cuối, không cho mình bật khóc thành tiếng.
Vật kia của Thẩm Trọng Hoa to lớn, chàng cũng hề có màn dạo đầu cứ thế thô bạo tiến vào, đến lúc chàng rút ra, phía dưới Thẩm Thất vẫn còn đang chảy máu. Máu đỏ tươi làm ướt một mảng lớn ga giường xộc xệch ở dưới người nàng. Sắc mặt nàng tái nhợt, cả người xanh tím nhưng cho dù như vậy cũng chẳng đổi được một tia thương tiếc của Thẩm Trọng Hoa.
Chàng cho rằng thuốc kia là nàng bỏ, cho rằng nàng tham lam phú quý, muốn làm chủ tử hưởng phúc.
Chàng căm ghét nàng như vậy, cũng căm hận nàng như vậy.
Khi đó, Thẩm Trọng Hoa hung ác bóp cổ Thẩm Thất, gần như muốn bóp đứt cổ nàng: "Ngươi biết rõ, bổn vương từng nhận lời với Tuyết Nhi, cả kiếp này phải chỉ có mình nàng ấy, nhưng ngươi... ngươi hủy hoại tất cả!"
Sau đó chàng nói: "Ngươi thiếu nam nhân như vậy sao! Không ngại bỏ thuốc bổn vương rồi đưa mình tới cửa? Ngươi thiếu thốn như vậy sao?"
Nói xong câu đó, Thẩm Trọng Hoa ra lệnh cho hộ vệ bên cạnh mình tiến vào. Thẩm Thất còn không kịp che đậy cơ thể của mình, nàng chỉ nghe thấy thanh âm cực kỳ lãnh khốc của Thẩm Trọng Hoa khi đó: "Tiện nhân này, ném cho các ngươi hưởng dụng!"
Chàng đang trừng phạt nàng.
"Không phải ta... không phải ta bỏ thuốc..." Nàng giãy giụa muốn giải thích, vừa xuống giường, bởi vì đau đớn giữa hai chân mà ngã xuống mặt đất. Mà Thẩm Trọng Hoa ngay cả một ánh mắt căm ghét cũng chẳng muốn cho nàng, vung tay áo, quay người rời đi.
Nếu như không phải nàng và mấy hộ vệ kia cùng nhau lớn lên, Lãnh Tinh và Lưu Nguyệt xem nàng như muội muội chăm sóc, kết quả của nàng chỉ sợ chẳng khác gì kỹ nữ trong quân doanh là mấy.
Ngày ấy, bọn họ không chạm vào nàng, mà còn tìm quần áo sạch sẽ tới cho nàng.
Ngày ấy, Lãnh Tinh nói với nàng: "Thẩm Thất, đừng vọng tưởng."
Nàng không có, nàng sao dám chứ! Nàng thích Thẩm Trọng Hoa nhưng cũng tự biết thân phận thấp kém, cũng tự biết trong mắt của chàng trước giờ không có nàng, nàng chưa từng yêu cầu xa vời, cũng chưa từng vọng tưởng, chỉ cẩn thận cất giấu tình cảm hèn mọn đáng thương kia sâu trong đáy lòng.
Nghĩ tới những chuyện kiếp trước, Thẩm Thất lặng lẽ rơi lệ. Cũng may trời đang đổ mưa, nàng quỳ gối khóc ở đây sẽ không bị ai chê người.
Cho dù, nàng ở phủ Huyên vương này sớm đã là trò cười.