Cho dù đang nằm bất động, nhưng hai chân vẫn truyền đến cảm giác đau đớn không thôi. Thẩm Thất nằm ở trên giường, tầm mắt rơi vào cây dành dành bên ngoài cửa sổ, nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm qua, lông mày nhíu chặt.
Kiếp trước lúc này, Huyên vương không ở trong phủ, mãi tới giữa tháng mới trở về gấp trong bộ dạng mệt mỏi nhiễm gió bụi, Thẩm Thất mới biết, hóa ra mấy ngày Huyên vương không ở trong phủ vì trèo đèo lội suối tìm một bảo vật trân dị làm quà sinh nhật cho Tô Liên Tuyết, muốn nàng ta vui vẻ.
Mà hôm qua, Huyên vương lại trở về vương phủ trước gần mười ngày so với kiếp trước.
Nhớ tới những chuyện hôm qua, Thẩm Thất nhíu mày càng sâu.
Hôm qua, người bên Tô Liên Tuyết tới, nói nàng trộm son vương gia tặng cho Tô cô nương.
Kiếp trước cũng thế, chẳng qua lặp lại một lần thôi.
Có điều, kiếp trước nàng quả thực cầm son Huyên vương Thẩm Trọng Hoa tặng cho Tô Liên Tuyết, là cầm, không phải là trộm. Ngày đó Thẩm Trọng Hoa ra ngoài phủ không lâu, khi trở về tặng cho Tô Liên Tuyết loại son tốt nhất tiệm Vân Tấn Hoa Nhan.
Nhưng Tô Liên Tuyết lại không thích, hơn nữa còn oán trách Thẩm Trọng Hoa: "Tuyết Nhi đã có màu son này, vương gia vẫn còn tặng cho ta, rõ ràng không để ý tới Tuyết Nhi lắm, vậy nên mới chưa từng để ý..."
Tô Liên Tuyết cậy sủng sinh kiêu, vừa đúng lúc thị vệ thân cận của Thẩm Trọng Hoa bẩm báo có việc cần Thẩm Trọng Hoa giải quyết nên Thẩm Trọng Hoa chẳng an ủi Tô Liên Tuyết lâu được. Chân trước Thẩm Trọng Hoa vừa bước ra khỏi viện Tích Chi, tay Tô Liên Tuyết đã ném hộp son kia ra cửa sổ.
Khi đó, nàng là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, không biết vì sao bị ma xui quỷ khiến lại nhặt hộp son bị ném đi kia lên, cẩn thận ôm vào trong ngực...
Rồi sau đó, chính là tình cảnh ngày hôm qua, nha hoàn bà tử ở viện Tích Chi hung hăng xông vào phòng của nàng lục tung tất cả lên.
Khác biệt là, kiếp trước nàng không phòng bị chút nào, bị người ta lục ra hộp son kia.
Sống lại một đời, Thẩm Thất tất nhiên là ném hộp son phiền phức kia đi. Chỉ là nàng không ngờ rằng, người của Tô Liên Tuyết vẫn lục ra hộp son kia trong phòng nàng.
Nha hoàn thân cận ŧıểυ Như của Tô Liên Tuyết cáo mượn oai hùm, lấy hộp son đánh vào đầu nàng: "Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn muốn chối cãi không?"
Thẩm Thất có thể tránh nhưng nàng không được phép tránh bởi vì nàng là tử sĩ của Thẩm Trọng Hoa, tất cả mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa nàng cần phải phục tùng bằng cả tính mạng. Mà ngày Thẩm Trọng Hoa đón Tô Liên Tuyết vào vương phủ, Thẩm Trọng Hoa lại ra lệnh cho Thẩm Thất: "Về sau gặp Tô ŧıểυ thư như gặp bổn vương."
Cho nên, nàng không được phép tránh.
Giống như kiếp trước, hộp son làm xước trán của nàng, máu chảy xuống thành dòng.
Thẩm Thất bỗng hiểu rõ, bất luận hộp son kia có ở chỗ nàng hay không, Tô Liên Tuyết là muốn sỉ nhục nàng, nàng dù có muốn né tránh thế nào thì kết quả cũng không khác bao nhiêu, chắc chắn bị người ta gây khó dễ.
Thẩm Trọng Hoa không ở vương phủ, Tô Liên Tuyết cũng chẳng hề giả vờ hiền lương gì, cười vô cùng xinh đẹp: "Chỉ là một hộp son, bổn ŧıểυ thư cũng chẳng làm khó ngươi, ngươi quỳ hết mười hai canh giờ ở trong sân đi."
Nói xong, Tô Liên Tuyết vào phòng trang điểm rồi đi ngắm hoa thưởng trà với quý nữ trong thành Trường An.
Mệnh lệnh của Tô Liên Tuyết là mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa. Thẩm Thất chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lại nghe theo quỳ xuống, quỳ phải thẳng tắp.
Thẩm Thất nghĩ: "Hóa ra đây là cái gọi là vận mệnh sao? Cho dù sống lại một đời, chuyện phải tới vẫn không tránh được, đã định trước có chạy cũng không thoát..."
Kiếp trước nàng thật sự không ăn không uống quỳ trọn vẹn mười hai canh giờ, quỳ từ ban ngày, quỳ tới bầu trời tối mờ ngày hôm sau. Lúc hoàng hôn, còn có mưa, nàng mặc quần áo ẩm ướt, toàn thân ướt đẫm quỳ ở chỗ đó, quỳ ở cổng viện rải đá cuội gập ghềnh trước phòng của Tô Liên Tuyết.
Cũng bởi vì như vậy, chân nàng lưu lại mầm bệnh, đầu gối thường xuyên đau nhức, nhất là những ngày trở trời càng đau đớn khó chịu hơn.
Một đời này, vốn cũng nên như vậy.
Nhưng, Thẩm Thất có thế nào cũng không ngờ được, vào lúc ấy nàng lại nhìn thấy Huyên vương Thẩm Trọng Hoa trong bộ dạng mệt mỏi nhiễm đầy gió bụi trở về…