“Chân của tôi không nhỏ.” Đinh Nhất Phàm nhấn mạnh.
Nhưng Ân Bạch Hạc dời mắt đi, dường như chỉ là liếc qua, căn bản không có ý gì khác.
Đinh Nhất Phàm nói vậy, không khí cũng bớt căng thẳng đi nhiều.
Trong lòng Tịch Lạc cảm thấy buồn cười, rồi lại quay lại chủ đề lúc nãy: "Lúc đó tôi chạm vào tay của con quỷ kia, cũng không lớn lắm, trừ phi người đàn ông kia rất gầy nhỏ.”
Còn những thứ khác, lúc đó gấp gáp quá nên cậu không phát hiện ra.
Sau khi nói xong, mọi người nhìn cậu với ánh mắt kính nể. Vậy mà lại dám tiếp xúc trực tiếp với quỷ, mà vẫn còn sống sót, đây chắc không phải người bình thường.
Lỗ Đông Hải khẽ động tay: "Vậy chúng ta hãy tìm ra nữ quỷ này khi còn sống là ai!”
Theo kinh nghiệm của anh ta, một khi tìm được thân phận của nữ quỷ, thì việc rời khỏi đây cũng không còn xa nữa.
Dư Minh và anh ta nhìn nhau: "Nhất định phải tìm ra, như vậy mới có thể rời khỏi đây.”
Có người hỏi: “Tìm được rồi thì có thể đối phó với nó hả?”
“Cho dù tìm được thì sao, chúng ta là người, làm sao đấu với quỷ?”
Lỗ Đông Hải đợi họ phàn nàn xong mới lên tiếng: “Chúng ta đều bị gương cuống vào đây, trước đây không nói cho mọi người biết, nhưng giờ cũng không muộn, muốn rời khỏi đây cũng phải thông qua gương.”
Chuyện này Tịch Lạc đã biết từ lâu.
“Gương?” Vương Lâm kinh hỉ: "Căn nhà tôi ở có một cái gương!”
Anh ta lại nhíu mày: "Không đúng, nếu có thể ra ngoài thì sao tôi còn ở đây?”
“Không phải là loại gương bình thường.” Lỗ Đông Hải hạ thấp giọng: “Không biết phải hình dung với mọi người thế nào, đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Anh ta kể lại kinh nghiệm của mình.
Trước đây Lỗ Đông Hải cũng chỉ tiết lộ vài lời, ở thế giới trước họ phải đối mặt với một nữ quỷ, cuối cùng cái gương được tìm thấy ở dưới gầm giường của nữ quỷ.
Nghe đến đây, ánh mắt của mọi người đều không đúng nữa.
Thì ra lại còn phải đến nhà của nữ quỷ, vừa nghe đã thấy không an toàn, không khéo lại chết ở đó.
“Sao trước đây anh không nói?” Chu Duệ không vui.
“Nói có ích gì không.” Lỗ Đông Hải lắc đầu: "Trước đây có người nói với tôi, gương có quan hệ mật thiết với những chuyện quỷ dị ở thế giới này.”
Nói cách khác, đồng nghĩa là phải tìm ra quỷ, thì mới có thể tìm thấy gương.
Còn người đã nói với anh ta, đã chết ở thế giới trước rồi.
“Bây giờ có lẽ là cuối thu, trời tối sớm, đến lúc đó sẽ không an toàn.” Tịch Lạc nhìn thoáng qua sắc trời: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Nếu không đến buổi tối sẽ càng bị động hơn.
Hiển nhiên điều này nhắc nhở mọi người về cái chết thảm khốc của Cao Minh, dù muốn rút lui, cũng không thể không cùng nhau đi tìm manh mối.
Chu Duệ nhích đến bên cạnh Từ Tiểu Viên: "Buổi tối chúng ta ở cùng nhau.”
Phản ứng đầu tiên của Từ Tiểu Viên là từ chối, sau đó mới nhớ ra đây không phải là xã hội hiện thực, chỉ có thể gật đầu: “Được thôi.”
Không thì còn có thể làm gì.
Cô ấy quay đầu nhìn thấy Chu Duệ cười, tâm trạng cô ấy bỗng trở nên kỳ lạ: "Người chết rồi anh vui như vậy sao?”
“Nói vậy là sao, người đâu phải tôi giết.” Chu Duệ không hề chột dạ: "Cô là tôi, vốn dĩ chỉ có thể ở một mình, bây giờ có chỗ rồi, cô không vui sao?”
Còn chút áy náy kia, sớm đã bị cái nơi quỷ quái này làm tiêu tan hết rồi.
Từ Tiểu Viên bị nói đến không nói được gì.
Vì mười người bọn họ đi cùng nhau rất dễ bị chú ý, nên cuối cùng vẫn là chia thành ba tổ, Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc đi cùng nhau.
Người trong thôn này ban ngày đều rất bận rộn, trông có vẻ nghèo khó, nhưng lại có rất nhiều việc, thỉnh thoảng cũng có người đưa ánh mắt nhìn về phía họ.
Đi một vòng quanh cả thôn, hầu như nhà nào cũng dán câu đối.
Có thể nói là nhà nào cũng có người chết.
“Cậu nói xem tại sao họ không chuyển đi?” Tịch Lạc tò mò, chết nhiều người như vậy, ai mà chịu nổi.
“Có lẽ là không chuyển đi được.” Ân Bạch Hạc nói.
Tịch Lạc ngẩn người.
Vì người chết nhiều, nhà trống trong thôn cũng nhiều, ngoại trừ mấy gian họ đã ở trước đó, ở trung tâm thôn còn có mấy gian, trên cửa có ổ khóa.
Tịch Lạc thử mở khóa, không mở được.
Khi quay đầu lại, những người phụ nữ trước cửa mấy nhà xung quanh đều vội vàng dời ánh mắt đi.
Vừa nãy họ đang nhìn cậu.
Tịch Lạc đi đến dưới mái hiên của một nhà gần nhất: "Nhà này trước đây có người ở không?”
“Không biết.” Người phụ nữ trả lời.
“Trong nhà cô có đàn ông không?” Tịch Lạc lại hỏi.
“Không có.” Người phụ nữ "bộp" một tiếng đóng cửa lại.
Những người phụ nữ ở đây quá im lặng, cơ bản là hỏi gì cũng không nhận được câu trả lời hữu ích, không biết thì cũng không trả lời.
Tịch Lạc không khỏi nghi ngờ, thái độ của họ đối với nữ quỷ.
Lúc đó cậu nhìn thấy giày và chân của đối phương đều rách nát, còn đang chảy máu, cảm giác như là đi bộ một khoảng đường rất lâu.
Vùng nông thôn hẳn là không cần vận động nhiều như vậy chứ.
Chu Duệ đi theo phía sau: "Tôi thấy, phải ép hỏi mới được.”
Anh ta vừa nói vừa đá vào thứ gì đó dưới chân, đồ vật bị đá ra vỡ tan tành, phát ra âm thanh giòn tan, hóa ra là một cái bát.
“Cẩn thận một chút.” Từ Tiểu Viên trừng mắt.
“Chỉ là cái bát vỡ thôi mà.” Chu Duệ không để ý.
Hai người họ là chủ động yêu cầu đi theo Ân Bạch Hạc và Tịch Lạc, Từ Tiểu Viên cảm thấy ít nhất cũng quen biết, còn Chu Duệ thì cảm thấy Ân Bạch Hạc trông có vẻ có bản lĩnh.
Không hỏi được gì thì chỉ có thể tiếp tục đi vào trong.
...
“Trong thôn này không có nhiều trẻ con.”
“Không có trẻ sơ sinh.”
Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc đi ở phía trước, thỉnh thoảng nói vài câu.
Nông thôn từ trước đến nay đều thích sinh nhiều con, nhưng trong thôn này chỉ có mấy đứa trẻ con, hơn nữa trông có vẻ đều đã mấy tuổi rồi.
Ân Bạch Hạc mặt không biểu cảm: "Đàn ông chết nhiều rồi, không sinh được.”
Tịch Lạc: "... Rất có lý.”
Đôi khi cậu cảm thấy Ân Bạch Hạc trông khá lạnh lùng, nhưng cơ bản là hỏi gì cũng sẽ trả lời, dường như cũng không phải là người vô cảm.
Từ Tiểu Viên vốn dĩ đang đi ở giữa, nhưng trên đường đi dây giày bị tuột, khi ngồi xổm xuống buộc thì nhìn thấy dấu chân máu bên cạnh mình.
Suýt nữ dọa chết cô ấy rồi.
Từ Tiểu Viên ngẩng đầu lên, phát hiện vết dâu chân máu luôn đi bước chân của Chu Duệ, anh ta cứ đi một bước là sẽ để lại một dấu.
“Chu Duệ!” Cô ấy sợ hãi hét lên.
Chu Duệ giật mình: "Cô la hét cái gì?!”
Từ Tiểu Viên đưa tay ra: "Chân của anh đang chảy máu...”
Lúc này Chu Duệ mới phát hiện, anh ta vừa nãy chỉ cảm thấy chân hơi đau, nhưng lại cho rằng là do đất nông thôn gồ ghề.
“Chân của tôi...” Giày của anh ta bị rách toạc.
Ân Bạch Hạc quay đầu nhìn thoáng qua: "Chắc là vừa nãy đá bát bị vậy.”
Tịch Lạc nghiêm túc quan sát một chút, nghĩ nghĩ: "Đá một cái bát hẳn là không đến mức này đâu, có lẽ cậu hơi xui xẻo.”
Chu Duệ: "..."
Tịch Lạc hỏi: “Hay là cậu ở đây đợi chúng tôi?”
Chu Duệ lập tức từ chối: “Không muốn!”
Một mình đơn độc có lẽ anh ta sẽ là Lý Diễm Như tiếp theo, anh ta sẽ không làm vậy, thà kéo đôi giày rách và cái chân đang chảy máu mà đi tiếp.
Càng đi vào trong, người càng ít, dù sao cũng đã rời xa trung tâm thôn rồi.
Lỗ Đông Hải và Dư Minh là hai người thuộc trường phái hành động, lần này họ không có ý định tìm kiếm, mà là trực tiếp xông vào nhà dân làng.
Dáng vóc Anh ta cao to vạm vỡ, tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng trông có rất hung dữ, dùng để dọa mấy người dân làng này hiệu quả rất tốt.
Cuối cùng chọn một người phụ nữ trông có vẻ nhát gan.
Lỗ Đông Hải trực tiếp hỏi: “Trong thôn các người có ma quỷ không?”
Người phụ nữ rụt người lại: "Không có.”
“Ồ, thật sao?” Lỗ Đông Hải kéo dài giọng, nhìn vào bên trong: "Chồng cô cũng chết rồi à? Bị đánh chết?”
Câu nói này rõ ràng khiến đối phương càng thêm sợ hãi, thậm chí trong mắt còn có nỗi oán hận.
Lỗ Đông Hải và Dư Minh nhìn nhau, có hy vọng rồi.
Anh ta gia tăng giọng điệu của mình: “Cái chết của người bị đánh chết thực sự quá thảm, đến một miếng da thịt lành lặn cũng không còn, đầu đều lõm vào...”
“Đừng nói nữa!” Người phụ nữ đứng bật dậy.
“Chồng cô bị ai đánh chết?” Dư Minh hỏi, dọa cô ta: “Cô có biết quỷ đã quay lại báo thù các người chưa?”
“Không biết... Đừng hỏi tôi.” Nói đến quỷ, người phụ nữ lại sợ hãi.
“Có phải các người đã làm gì đó với cô ta, nên cô ta mới quay lại báo thù các người?” Lỗ Đông Hải trừng mắt hỏi: “Cô không nói là tôi động tay đó!”
Mí mắt người phụ nữ run rẩy, dường như nhìn thấy chuyện gì đó kinh khủng.
“Làm gì... Chúng tôi đã làm gì đâu!” Cô ta dường như chìm vào một hồi ức nào đó: "Chuyện này đều là mọi người ngầm đồng ý, đâu phải mình tôi! Là cô ta xui xẻo, ai bảo cô ta sinh không...”
“Tiểu Thúy!”
Lỗ Đông Hải vừa định nghe tiếp, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng gọi của một người đàn ông, người phụ nữ nhát gan lập tức tỉnh táo lại, ngậm miệng lại.
Anh ta quay đầu lại, là người đàn ông gọi họ ăn sáng.
Người đàn ông nhìn người phụ nữ: "Trưởng thôn bảo tôi hỏi cô, đồ tế thần núi đã chuẩn bị xong chưa? Đây là chuyện quan trọng.”
Người phụ nữ lắc đầu, trở vào trong nhà.
Lỗ Đông Hải rất không vui, mãi mới có một đột phá thì lại bị cắt ngang, nhưng rõ ràng là tiếp theo không thể có thêm manh mối nữa rồi.
“Người phụ nữ kia vừa nãy nói chuyện mà mọi người ngầm đồng ý.” Dư Minh xoa cằm: "Chuyện gì, chẳng lẽ thực sự là vật tế thần núi, cô ta xui xẻo bị chọn trúng?”
Câu "Cô ta sinh..." Chưa nói hết ở phía sau là gì, sinh không ra con sao?
Có thể khẳng định là nữ quỷ rồi.
“Không sinh được con thì được chọn? Chẳng lẽ là sẽ bị đánh chết bằng gậy gộc?” Lỗ Đông Hải không hiểu.
Anh ta cũng đã xem một vài đoạn tế lễ trong phim cổ trang, chưa từng thấy có hoạt động nào lại phải dùng gậy gỗ đánh chết vật tế.
Đây là cái hủ tục quái quỷ gì vậy.
Dư Minh nói: “Có khả năng là không muốn, phản kháng thì bị đánh, kết quả dùng sức quá độ, vô tình đánh chết luôn.”
Giả thuyết bạo lực gia đình trước đây dường như trở nên nhỏ hơn rồi.
Nhưng nghĩ như vậy hình như còn đáng sợ hơn, một người đánh và nhiều người đánh là hai chuyện khác nhau, cơ thể người bị đánh sẽ phải chịu đựng đau đớn lớn hơn.
Nếu thực sự là như vậy, thì những người trong thôn này quá độc ác rồi.
Lỗ Đông Hải không khẳng định cũng không phủ định, dù sao bây giờ cũng đã có chút manh mối rồi, không biết những người khác có tiến triển gì không.
“Nhà này dường như không có khóa.”
Tịch Lạc đứng trước một căn nhà đổ nát, căn nhà này có thể nói là căn nhà tồi tàn nhất trong cái thôn này.
Đèn lồng giấy treo dưới mái hiên, bám rất nhiều bụi.
Ân Bạch Hạc nhìn thoáng qua đèn lồng, lại đưa ngón tay ra vuốt đi một chút bụi bẩn ở mép câu đối: "Không phải màu trắng.”
“Dường như đúng là không phải.” Tịch Lạc kinh ngạc.
Từ Tiểu Viên tiến lại gần: "Là màu đỏ nhưng đã phai màu rồi.”
Trong thôn không có nhà nào là câu đối đỏ, chỉ có ở đây, vậy thì nơi này dường như tương đối đặc biệt.
Bọn họ đẩy cửa ra, bụi trên cửa rơi xuống.
Căn nhà này không lớn, bàn ghế ở phòng khách đã mục nát, lung lay sắp đổ, vừa chạm vào là đổ xuống đất ngay.
Chân Chu Duệ đau, dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống, giống như một ông lớn: "Đừng nói ở đây rách rưới, những đồ đạc vẫn còn tốt.”
Anh ta vỗ vỗ vào thứ ở dưới mông.
Tịch Lạc vốn dĩ không để ý lắm, mãi đến khi nghe thấy âm thanh trầm đục, lại thấy Ân Bạch Hạc nhìn về phía đó, cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Thứ này dường như có chút quen mắt...
Tịch Lạc hỏi: “Anh nhận ra gì hả?”
Ân Bạch Hạc gật đầu.
Chu Duệ bị hai người nhìn đến rợn cả người, không dám quay đầu lại, giọng run: “Sao vậy... Thứ kia đến rồi?”
“Không phải.” Tịch Lạc lắc đầu.
Chu Duệ lập tức thở phào nhẹ nhõm, chút nữa thì bị hai người họ dọa chết.
Sau đó anh ta nghe thấy câu nói tiếp theo của Tịch Lạc: “Chỉ là phát hiện cậu ngồi trên quan tài thôi.”
Chu Duệ mắt chữ O mồn chữ A.
Nói tiếng người đi được không?