Thế Giới Gương

Chương 9: Phó bản Lang Hoang: Đêm qua thấy cậu ngủ rất ngon

Trước Sau

break


 

Chu Duệ gần như quên luôn cơn đau ở chân, nhanh chóng nhảy khỏi chỗ đang ngồi, một mạch chạy đến cửa.

Anh ta chửi ầm lên: “Ai lại đặt quan tài trong nhà chứ?!”

"Ở nông thôn đặt quan tài trong nhà là chuyện bình thường mà." Từ Tiểu Viên tuy cũng sợ: "Nhiều người già sẽ chuẩn bị quan tài trước, quần áo liệm các thứ cho chính bản thân họ."

Cô ấy cũng thấy quá trùng hợp, vừa ngồi cái đã ngồi trúng quan tài, cũng quá xui xẻo rồi.

Chu Duệ phát hiện mình dường như không sao cả, lại thả lỏng tinh thần: "Chẳng qua là ngồi lên cái quan tài thôi, chứ đã làm gì đâu."

Vì chuyện này, nên mọi người đều tập trung sự chú ý vào chiếc quan tài.

Chiếc quan tài này vốn được đặt ở bên trong cùng, lại bám đầy bụi, nếu không phải Chu Duệ ngồi lên, có lẽ còn phải một lúc nữa bọn họ mới phát hiện ra.

Ân Bạch Hạc đưa tay sờ dọc theo mép quan tài: "Không đóng đinh.”

Bàn tay trắng nõn thon dài và gỗ quan tài đen tuyền tạo thành sự tương phản rõ rệt, mấy người đều nhìn đến không chớp mắt.

Anh thu tay lại, cụp mắt suy nghĩ.

Từ Tiểu Viên nghi hoặc: “Cái gì không đóng đinh?”

“Thông thường là sau khi cho người vào thì dùng đinh đóng lại.” Tịch Lạc nhìn Ân Bạch Hạc: "Nói như vậy... Chiếc quan tài này còn chưa được sử dụng?”

Ân Bạch Hạc gật đầu: "Ừm.”

Chu Duệ ở bên cạnh "Ồ" một tiếng: "Vậy nhà này dùng cái gì để mai táng? Căn nhà này đã lâu không có người ở, phần lớn là chủ nhân đã qua đời, nhưng chiếc quan tài đã chuẩn bị lại không được dùng.”

Tịch Lạc nói: “Cũng có thể là lúc qua đời quan tài còn chưa làm xong.”

Thế là làm xong rồi đặt vào, chủ nhân đã sớm được mai táng rồi.

Nhưng tại sao cửa lại không khóa?

Đều là cùng một thôn, một gia đình chết hết, chẳng lẽ ngay cả một người dân làng khóa cửa cũng không có sao, hay là nhà này nhân phẩm quá kém?

Đang nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng trầm đục.

Tịch Lạc thấy Ân Bạch Hạc đã đẩy nắp quan tài ra một chút, Từ Tiểu Viên và Chu Duệ hai người lại lùi về sau.

Bên trong quan tài trống rỗng.

Ân Bạch Hạc lại đậy nắp quan tài lại.

Tịch Lạc nhìn không rời mắt, chiếc quan tài này nặng nề như vậy, một mình anh có thể đẩy ra, trông có vẻ mảnh khảnh yếu đuối mà sức lực cũng lớn thật đấy.

Chứng minh bên trong quan tài không có gì, Chu Duệ liền bạo gan hẳn lên, cho dù bây giờ anh ta là người sắp chết, thì anh ta vẫn phải kiêu ngạo một lần.

Cho đến khi anh ta phát hiện ra một số thứ ở gian giữa, quay đầu ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người: “Theo tôi quan sát, căn nhà này là của đàn ông ở.” Anh ta kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

Từ Tiểu Viên cảm thấy dáng vẻ này thật khó mà nhìn thẳng.

Chu Duệ căn bản không thèm nhìn cô ấy: "Mọi người xem, trên này đặt thuốc, tôi trước đây thấy cha tôi dùng rồi, là thứ chuyên dùng cho đàn ông. Rồi đến cái tủ kính ở bên dưới này, bên trong bát đũa chỉ có một bộ.”

Giống như không ai để ý anh ta, rất yên tĩnh.

Tịch Lạc trong lòng buồn cười, rất nể mặt mà thuận theo lời anh ta hỏi: “Vậy thì sao?”

Chu Duệ lập tức đưa ra kết luận: “Vậy nên người ở đây là một người đàn ông độc thân!”

Nghe xong, Từ Tiểu Viên bật cười thành tiếng.

Chu Duệ trừng mắt nhìn cô ấy, quay đầu nhìn những người khác, có chút giống như đứa trẻ sau khi khoe khoang xong muốn kẹo.

Ân Bạch Hạc nói: “Nửa phần đầu là đúng.”

Ý trong lời nói rất rõ ràng, là nói cuối cùng là sai rồi.

Mặt của Chu Duệ lập tức xị xuống: "Không phải độc thân thì là gì?”

Từ Tiểu Viên đoán: “Có lẽ là góa vợ?”

Hai người càng nói càng kỳ lạ, Ân Bạch Hạc thần sắc bình tĩnh, không nhanh không chậm đáp: “Trong nhà này trước đây có hai người ở.”

Tủ kính đã cũ nát, phát ra tiếng cọt kẹt.

Ân Bạch Hạc liếc mắt nhìn Chu Duệ: "Cậu biết thuốc này là đàn ông dùng, không biết công dụng à?”

Không biết Thiệt T_T...

Ân Bạch Hạc nói: “Tráng dương đấy.”

Tịch Lạc giật mình nhận ra, rồi lại rời vào suy nghĩ của riêng mình: tại sao anh lại hiểu rõ về chuyện này như vậy?

Chu Duệ sao ngờ được chuyện này, vẻ mặt kinh ngạc: "Nói không chừng... Có quan hệ với người phụ nữ nào đó trong thôn thì sao." Nói xong anh ta biết mình sai rồi.

Ân Bạch Hạc đưa tay dời cây nến phía trên gian giữa ra, phía sau dán một chữ Hỷ đã phai màu.

Tịch Lạc nói: “Là vợ chồng.”

Vì căn nhà này chỉ có một phòng.

“Hai vợ chồng đều chết rồi?” Từ Tiểu Viên đột nhiên hoàn hồn: "Vậy cũng phải có trước sau chứ, không lẽ chết cùng nhau sao?”

Như vậy thì rất khó phân biệt.

Trong gian giữa không còn manh mối gì thêm, Tịch Lạc đi vào phòng ngủ, bên trong này đồ đạc bừa bộn, đồ trên giường đều không thu dọn, bị chuột cắn thành rất nhiều lỗ.

Hơn nữa trong tủ quần áo vậy mà ngay cả quần áo của phụ nữ mặc cũng không có.

Tịch Lạc cảm thấy trong đầu lóe lên điều gì đó, nhìn Ân Bạch Hạc: “Trong này ngay cả đồ dùng của phụ nữ cũng không còn.”

“Vậy thì đúng là góa vợ thật rồi.” Từ Tiểu Viên lần đầu tiên cảm thấy mình thông minh.

“Nói không chừng là giết vợ thì sao.” Chu Duệ bĩu môi: "Còn có minh hôn nữa, các người chưa nghe nói à?”

Từ Tiểu Viên phản bác: “Đã minh hôn rồi, còn dùng thuốc tráng dương làm gì.”

Bên cạnh giường đặt một đôi dép vải đã bám đầy bụi, Tịch Lạc quan sát bằng mắt thường kích cỡ, hẳn là đàn ông đi.

Mũi dép hướng ra cửa, chứng tỏ là sau khi lên giường thì không đi lại nữa, tình huống nào sẽ xuống giường mà không đi dép?

Ra ngoài rồi thì không bao giờ quay lại nữa?

Phòng ngủ rất nhỏ, ngoài tủ quần áo ra thì là mấy cái hòm gỗ, đã mục nát từ lâu, không có gì cả.

Lúc này bọn họ định rời đi.

Tịch Lạc đi ở phía sau đóng cửa, cửa gỗ kêu cót ca cót két.

Căn nhà trống rỗng dường như chưa từng có người đến, không biết qua bao lâu, đột nhiên căn nhà vang lên tiếng gõ cửa trầm đục.

Cóc.

Cóc, cóc...

Khi đi ra, bên ngoài trời đã tắt nắng.

Ở đây thời gian ban ngày trôi qua dường như đặc biệt nhanh, buổi tối lại đặc biệt chậm.

Xung quanh căn nhà này không có ai ở, nhưng sau khi ra ngoài, Tịch Lạc phát hiện có mấy người dân qua lại.

Từ Tiểu Viên nhỏ giọng nói: “Vừa nãy họ đều lén nhìn chúng ta.”

Tịch Lạc cũng phát hiện ra.

Những người dân làng này dường như rất ngạc nhiên khi họ tiến vào căn nhà kia, còn mang theo ánh mắt sợ hãi... Thật sự là nơi quỷ sống trước đây sao?

Tịch Lạc càng thêm chắc chắn lần này là một con nữ quỷ, còn về nguyên nhân cái chết, có lẽ là bị đánh chết, có lẽ là một vụ án giết vợ.

Vào lúc chập tối, mọi người tập trung ở bãi đất trống bên ngoài thôn.

Có lẽ là hôm nay đã có người chết rồi, nên cũng không có ai chết nữa, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng thẳng thả lỏng đi nhiều.

"Trao đổi thông tin đi." Lỗ Đông Hải nói.

"Dù sao thì những người phụ nữ ở đây đều nhát gan cả, hơn nữa còn không cho trẻ con tiếp xúc với chúng ta, hỏi đến người chết thì đều nói không biết."

Người kia "Phụt" một tiếng, giận dữ nói: "Nếu không phải tại bọn họ, chúng ta có phải ở đây thấp thỏm lo sợ không?"

"Tôi hỏi về tế thần núi, moi ra được chút ít, việc tế thần núi của họ chính là mang chút lương thực và đồ ăn đã nấu chín lên núi."

"Nghe như không liên quan đến thần núi?"

"Nếu đoán không sai, con quỷ này đúng là nữ quỷ." Lỗ Đông Hải nhíu chặt mày: "Hơn nữa còn không sinh được con, nông thôn trọng nam khinh nữ, có lẽ là muốn con trai."


 

Anh ta tiếp tục nói: "Giả thuyết hiện tại của chúng ta có hai hướng, thứ nhất vì con quỷ này bị chọn mang đi tế thần núi. Thứ hai chính là đơn thuần bị đánh chết."

Tịch Lạc nghe thấy thì thấy không khác gì với suy đoán của mình.

Đội của họ, Ân Bạch Hạc ít nói, Chu Duệ và Từ Tiểu Viên người này so với người kia còn nhát gan hơn, căn bản là không trông mong gì vào việc lên tiếng kể lại.

Tịch Lạc nói: "Bên chúng tôi phát hiện một căn nhà, bên trong có một chiếc quan tài, trước đây trong nhà ở một cặp vợ chồng, hai người hẳn đều đã chết, vợ có lẽ chết trước."

Lỗ Đông Hải lập tức liên hệ lại: "Nói không chừng là bị chồng đánh chết!"

"Không sinh được con trai thì bị đánh chết, cũng quá tàn nhẫn rồi."

"Vậy nên báo thù đàn ông, đàn ông chết nhiều?" Có người hỏi.

"Rất có khả năng, nhưng người chết cũng có phụ nữ, nên không thể khẳng định được." Lỗ Đông Hải gật đầu, lại hỏi: "Mấy người có nhìn thấy gương không?"

Tịch Lạc lắc đầu.

Trong nhà một món đồ dùng của phụ nữ cũng không còn, huống chi là gương.

May mà hôm nay có chút tiến triển rồi, đang nói chuyện thì người đàn ông gọi họ ăn cơm lại xuất hiện, giống như một NPC, một ngày ba bữa điểm danh số người.

Tuy bữa tối không phong phú, nhưng mọi người cũng không có khẩu vị.

Khi nhìn thấy Ân Bạch Hạc, sắc mặt trưởng thôn quả thực không tốt lắm, dù sao thì ai bị nói không có con trai nối dõi tông đường cũng sẽ như vậy thôi.

Tịch Lạc không có khẩu vị gì, ăn chút ít rồi đi ra cửa.

Lỗ Đông Hải sau đó cũng đi ra.

Tịch Lạc hỏi: "Thế giới trước của mọi người sống sót được bao nhiêu người?"

Lỗ Đông Hải chìm vào hồi ức: "Tôi nhớ là lúc tiến vào số người cũng gần bằng lần này, cuối cùng chỉ có ba người ra được.”

Sắc mặt Tịch Lạc không tốt lắm.

Nói như vậy, hiện tại họ còn mười người, còn hai ngày nữa, chắc còn xảy ra chuyện, cũng quá tàn khốc rồi.

Ăn cơm xong, trời cũng gần tối.

Thời gian không chờ đợi ai, Lỗ Đông Hải liền bảo mọi người nhanh chóng về chỗ đợi.

Trước đây, trời tối chỉ là một chuyện rất bình thường, thậm chí có người không qua nửa đêm không về nhà, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.

Ai biết ở bên ngoài có gặp phải chuyện gì kinh khủng hay không.

Chu Duệ đồng ý ở cùng Từ Tiểu Viên, nhưng ở nhà ai lại là một vấn đề.

Anh ta cảm thấy nhà mình không ổn: "Anh Cao chết ở trong đó.”

Từ Tiểu Viên nói: "Dì Lý cũng không còn nữa."

Chu Duệ lại đưa ra một lý do khá hợp lý: "Tối qua con quỷ kia đã đến cái nhà kia rồi, nói không chừng nhớ đường, tối nay lại đến."

Từ Tiểu Viên đã bị thuyết phục.

Lần này mọi người đều chú ý móc hết nến ở đèn lồng trước cửa vứt đi, Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc dẫm lên bóng tối tiến vào căn nhà đã chọn.

Trong nhà hơi lạnh.

Nếu ở nhà mình, Tịch Lạc lúc này đã dùng đến chăn điện hoặc điều hòa rồi, cậu là người không tự làm ấm cơ thể được, ngủ một đêm trong chăn cũng lạnh ngắt, Ân Bạch Hạc nằm bên cạnh cậu.

Bây giờ còn sớm, Tịch Lạc không ngủ được, mở mắt nhìn lên trần nhà, bình thường lúc này cậu còn có thể ở nhà xem phim kinh dị.

"Lần trước mọi người chỉ có ba người sống sót."

Ngay khi cậu tưởng người bên cạnh đã ngủ rồi, thì nghe thấy một tiếng "Ừ."

Tịch Lạc lại nhớ đến chuyện ban ngày, tuy rằng hỏi thẳng như vậy không hay lắm: "Cái thuốc kia, sao cậu biết công dụng của nó?"

Ân Bạch Hạc nói: “Đoán thôi.”

Tịch Lạc nghĩ bụng: tôi không tin.

Nhưng chủ đề này thực sự không hay lắm, dù sao thì phương diện kia của đàn ông là sự tự tôn.

"Nếu cậu muốn, tôi có thể nói cho cậu biết cách dùng." Ân Bạch Hạc đột nhiên mở miệng.

Tịch Lạc quả quyết từ chối: "Không cần đâu."

Ân Bạch Hạc "Ờ" một tiếng.

Tịch Lạc nghi ngờ anh cố ý, nhưng không có chứng cứ, hơn nữa sau đó đối phương cũng ngủ đặc biệt nhanh, cậu còn nghi ngờ có phải đã uống thuốc ngủ hay không.

Cậu lăn qua lộn lại, không cẩn thận chạm vào Ân Bạch Hạc, đối phương cũng chạm vào thì cuộn chăn về phía cậu.

Tịch Lạc: O,O? Hay ho đấy, anh làm tôi vui rồi.

Sáng sớm trời sáng, bên ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Tịch Lạc được đánh thức, phát hiện mình ngủ hết cả giường, chăn cuộn trên người, không biết Ân Bạch Hạc ra ngoài từ lúc nào, đến một tiếng động cũng không có.

Ngoài cửa Dư Minh đợi rất lâu mới thấy cậu ra, nói: "Xem ra tối qua cậu ngủ rất ngon."

Rồi mới nói chính sự: "Tối qua chết hai người, còn nữa, Chu Duệ không thấy đâu nữa."

Không thấy đâu nữa?

Cơn buồn ngủ của Tịch Lạc tan biến hết: "Chưa chết hả?"

Dư Minh lắc đầu: "Không biết, không thấy người hoặc thi thể đâu, khả năng cao là đi đời nhà ma rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc