Thế Giới Gương

Chương 7: Phó bản Lang Hoang: Có khi lỡ nắm tay quỷ

Trước Sau

break

Tịch Lạc không nói ra điều này, có lẽ Ân Bạch Hạc chỉ hỏi vu vơ thôi.

Nhưng thật lòng mà nói, cậu không ngờ lại nghe được một câu hỏi như vậy, nghe thoáng qua thì không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kỹ thì lượng thông tin thật lớn.

Mọi người bị trưởng thôn đuổi ra ngoài, không còn nơi nào để đi, ngoại trừ căn nhà đã ở trước đó, nhưng đã chứng minh nơi đó rất nguy hiểm, họ thà ở bên ngoài còn hơn.

Khi Tịch Lạc quay đầu lại, cậu phát hiện Từ Tiểu Viên không ngừng nhìn về phía sau.

Cậu hỏi: "Sao vậy?"

Từ Tiểu Viên nói: "Dì Lý nói đi vệ sinh, đến giờ vẫn chưa về, tôi hơi lo lắng."

Tuy trước đây không quen biết, nhưng bây giờ mọi người là đồng đội, hơn nữa cô ấy còn ở cùng phòng với Lý Diễm Như.

Nếu Lý Diễm Như gặp chuyện, cô ấy sẽ phải đối mặt với tình huống giống như Chu Duệ.

Tất nhiên, hai người họ có thể vừa vặn ở chung tạm hai đêm.

Tịch Lạc nhớ lại lúc ở trên bàn ăn, Lý Diễm Như muốn có người đi cùng, con trai thì không tiện, con gái thì không ai muốn, có lẽ lành ít dữ nhiều.

"Không ổn rồi, chúng ta ra ngoài cũng được một lúc rồi." Lỗ Đông Hải vừa nghe đã thấy có vấn đề: "Cùng đi xem thử?"

Không phải ai cũng muốn mạo hiểm đến đó.

"Mấy người muốn đi thì tự đi đi, tôi không đi."

"Đúng đó, ai biết ở đó có gì, lỡ đi rồi không về được thì sao?"

Tịch Lạc chủ động nói: "Tôi đi cùng anh."

Lỗ Đông Hải gật đầu: "Vậy ai không muốn đi thì ở lại đây."

Nhà vệ sinh ở vùng nông thôn này cách chỗ ăn khá xa, hơn nữa lại không được xây dựng tử tế, đi vòng qua phía sau chỗ ăn là có thể thấy.

Tịch Lạc nhíu mày, cậu không thích cái môi trường này.

Đến khi ra tới ngoài nhà vệ sinh, mọi người đều nhìn thấy thi thể của Lý Diễm Như, bà ta đã chết.

Một nửa cơ thể ở bên ngoài nhà vệ sinh, một nửa ở bên trong, không phải bị đánh chết, mắt trợn trừng, những chỗ khác thì vẫn còn nguyên vẹn, nhìn thấy cảnh này không ai dễ chịu.

Bởi vì miệng của bà ta bị xé toạc, rách đến tận mang tai, vẻ mặt đau đớn, giống như bị xé sống.

Máu vẫn còn tươi, chảy xuống đất.

Tịch Lạc nhìn thấy cảnh tượng này, ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng trong thang máy, có kinh nghiệm rồi nên ít nhiều cũng giữ được vẻ bình tỉnh.

"Ọe..." Có người không chịu nổi đã chạy sang một bên nôn mửa.

Từ Tiểu Viên là bạn cùng phòng của bà ta, sắc mặt trắng bệch, cũng muốn nôn: "Chẳng lẽ ban ngày ban mặt cũng có quỷ sao?"

Vốn dĩ mọi người còn cảm thấy ban ngày an toàn, bây giờ xem ra căn bản là không an toàn chút nào.

Lỗ Đông Hải đã quen với những cảnh tượng máu me như vậy, hỏi: "Vừa nãy không ai nghe thấy tiếng động gì sao?"

"Xa quá, không nghe thấy." Dư Minh lắc đầu.

"Kéo thi thể bà ấy ra đi, để ở trong đó cũng không hay." Lỗ Đông Hải tiến lên kéo cánh tay của Lý Diễm Như, đưa bà ấy khỏi nhà vệ sinh.

Nhất thời mọi người đều không phân biệt được rốt cuộc Cao Minh chết thảm hơn hay Lý Diễm Như thảm hơn, cả đội u ám ảm đạm.

Lỗ Đông Hải đã sớm đoán trước được, sau này còn có người chết nhiều hơn, bây giờ còn biết khóc, đến lúc đó cũng sẽ trở nên tê dại.

"Lúc nãy không nên để bà ấy một mình đi ra đây." Vừa nói vừa liếc nhìn Từ Tiểu Viên.

Từ Tiểu Viên tuy rằng nhát gan, nhưng không phải là quả hồng mềm: "Nói đúng đó, sao không đi cùng bà ấy đi?"

Đối phương nghẹn họng: "Tôi đâu phải bạn cùng phòng của bà ấy."

Từ Tiểu Viên khinh bỉ: "Khẩu phật tâm xà thì giỏi lắm."

Chu Duệ chớp chớp mắt, không nói gì.

Anh ta vốn dĩ đã hết hy vọng, thậm chí có một khoảnh khắc còn nghĩ đến việc giết người, nhưng dù sao cũng lớn lên trong xã hội pháp trị, ý nghĩ này chợt lóe cũng chợt tắt.

Không ngờ bây giờ lại gặp vận may.


 

Tuy rằng nghĩ như vậy có chút có lỗi với Lý Diễm Như đã chết kia, nhưng Chu Duệ cũng không còn cách nào khác, người khác không chết thì anh ta phải chết, coi như anh ta máu lạnh đi.

"Sao ở đâu cũng có quỷ..." Có người khóc lóc, buông xuôi tất cả: "Tôi không muốn sống như vậy nữa..."

Lỗ Đông Hải không an ủi, mà nhìn chằm chằm vào thi thể của Lý Diễm Như, thấp giọng nói: "Đi thôi, không nên ở đây lâu."

Mọi người đành phải quay lại đường cũ trở về, trên đường về không ai nói gì.

Vốn dĩ có mười hai người, bây giờ đã chết hai người, hơn nữa đều bị giết một cách tàn khốc, họ có thực sự có cơ hội sống sót đến cuối cùng không?

Tịch Lạc đang suy nghĩ về nguyên nhân cái chết của Lý Diễm Như, không chú ý đến dưới chân, đạp phải một cái hố, đụng vào lưng người phía trước.

Ân Bạch Hạc đột nhiên quay đầu lại.

"Xin lỗi, đã không nhìn đường." Tịch Lạc xoa xoa mũi, phát hiện người phía trước không nhúc nhích: "Cậu không đi nữa sao?"

Câu trả lời của Ân Bạch Hạc lại rất lạc quẻ: "Thi thể của Cao Minh đã bị chuyển đi rồi, thi thể của Lý Diễm Như chắc cũng sẽ bị chuyển đi thôi."

Tịch Lạc ngẩn người.

Đúng vậy, nếu đối phương là dân làng, chắc chắn sẽ ra tay lần nữa, biết đâu họ có thể tìm thấy thi thể bị chuyển đi đâu.

"Ở lại xem?" Tịch Lạc đề nghị.

"Được." Ân Bạch Hạc đáp một tiếng: "Không cần nói cho mọi người biết."

Tịch Lạc nghiêm túc suy nghĩ, liều lĩnh tìm kiếm cơ hội, tuy rằng hai người có chút nguy hiểm, nhưng như vậy sẽ không đã thảo kinh xà.

Đối diện căn nhà của trưởng thôn, ở phía sau nhà có một cái cửa sổ.

Tịch Lạc giẫm lên bờ ruộng rau, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cửa sổ nhà đó, phía sau tấm kính tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

Khi rời khỏi phạm vi cửa sổ, cậu lại quay đầu nhìn lại lần nữa.

Phía sau tấm kính có một bóng đen lóe lên.

Là trưởng thôn sao?

Vừa nãy ông ta đang nhìn họ sao?

Tịch Lạc đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cái thôn kỳ lạ này có nhiều chuyện quỷ dị như vậy, rốt cuộc là người làm ác, hay là quỷ làm ác.

...

Sau khi rời khỏi tầm nhìn của ‘người’ bên trong cửa sổ, Tịch Lạc liền dừng lại.

Tịch Lạc đi cùng Ân Bạch Hạc, nhỏ giọng nói với Lỗ Đông Hải biết quyết định của họ.

Lỗ Đông Hải vẻ mặt phức tạp, cũng rất động lòng, nhưng cuối cùng ngàn vạn lời nói cũng biến thành một câu: "Hai người cẩn thận."

Giữa các căn nhà có khoảng trống, cộng thêm sự cản trở của nhiều loại cây cối, họ ở đây coi như là kín đáo.

Nhìn ra xa, phía sau nhà ở thôn bên ngoài rất vắng vẻ.

Tịch Lạc hỏi: "Cậu cũng là lần thứ hai bị cuốn vào sao?"

"Coi như vậy đi." Ân Bạch Hạc nói ngắn gọn.

Hai chữ ‘Coi như’ này rất thú vị.

Theo thông tin mà Lỗ Đông Hải cung cấp ban đầu, họ quen nhau từ lần vào trước đây, không hiểu rõ về đối phương.

Tịch Lạc không định hỏi thêm, nhìn về phía những người dân làng phía trước: "Chúng ta chỉ có hai người, có phải không an toàn lắm không?"

Ân Bạch Hạc nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu: "Có thể tôi cũng không phải là người."

Tịch Lạc: "?"

Cậu phản ứng lại, hiểu ý của anh: "Trong số những người tiến vào có cả quỷ sao?"

"Không biết." Ân Bạch Hạc thờ ơ.

Tịch Lạc suy nghĩ lan man, cậu là người cuối cùng tiến vào, lúc đó mọi người đều đã có mặt, thật sự không thể xác định những người trước đó có phải là người hay không.

Nghĩ như vậy càng thấy rợn người.

Tịch Lạc cố ý nói: "Biết đâu người không phải là người lại là tôi thì sao."

Sau đó cậu nghe thấy Ân Bạch Hạc nói: "Vậy thì con quỷ (ý nói cậu) này trông cũng không tệ."

Tịch Lạc: ...

Được người khác khen trông không tệ là một chuyện rất tốt, nhưng Tịch Lạc cảm thấy có gì đó không đúng, dứt khoát từ chối trả lời vấn đề này.

Rõ ràng những người trong thôn rất cẩn thận, hai người ngồi xổm canh gần một tiếng đồng hồ, muốn mọc cả rêu rồi.

"Đến rồi."


 

Vừa dứt lời, Tịch Lạc đã nhìn thấy mấy chấm đen tiến lại gần, đến bên nhà vệ sinh, khiêng thi thể của Lý Diễm Như lên.

Cách quá xa, không nhìn rõ mặt họ.

Tịch Lạc vẻ mặt nghiêm túc: "Theo sau."

Ước chừng họ cũng không ngờ rằng sau khi có người gặp chuyện, lại có người dám ở lại canh gác, nên không phát hiện ra họ.

Một đám người nhanh chóng tiến vào núi.

Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc không ở quá gần họ, không biết đi bao lâu, dân làng cuối cùng cũng dừng lại, bắt đầu đào hố.

Vẻ mặt cậu kỳ lạ: "Làm việc tốt?"

Ân Bạch Hạc nói: "Nghĩ nhiều rồi."

Sau khi đào xong hố, thi thể của Lý Diễm Như bị ném vào, sau đó là thao tác chôn cất bình thường, thậm chí còn bắt đầu đốt tiền giấy.

Rất nhanh, những người này lại chuẩn bị rời đi.

Tịch Lạc dựng tai lên, nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ của họ.

"Hai ngày, cố gắng chịu đựng là qua thôi."

"Sang năm... Những người đó... Chết..."

Sau khi họ rời đi, Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc cùng nhau đến nơi Lý Diễm Như bị chôn, bên cạnh còn có một nơi trông rất mới, chắc là mộ của Cao Minh.

Tiến lại gần mới phát hiện, trên mảnh đất trống này mật độ dày đặc toàn là gò đất.

Đa số là cũ, chỉ có hai cái gần đây là mới.

Vô số tấm gỗ cắm trước gò đất, bên trên chi chít tên người, ngày chết, nhìn thoáng qua toàn là người chết.

Tịch Lạc da đầu tê dại.

Rốt cuộc trong cái thôn này đã có bao nhiêu người chết, trước đây nơi nơi này có bao nhiêu dân làng.

Ân Bạch Hạc đi một vòng: "Về thôi."

Ở đây toàn là mộ, cũng không phân biệt được rốt cuộc ai đã biến thành quỷ, thậm chí có khả năng đối phương không ở đây.

Tịch Lạc không hiểu, tại sao họ lại phải chôn thi thể đi.

"Đúng rồi..." Đi được một đoạn, cậu nhớ ra điều gì đó, vừa định quay đầu lại, bên tai lại vang lên giọng nói của Ân Bạch Hạc: "Đừng quay đầu lại."

Giọng anh có chút lạnh.

Sau khi yên tĩnh lại, dương như có thêm âm thanh gì đó...

Người theo sau không phải người.

Tịch Lạc cúi đầu, liếc mắt nhìn ra phía sau gót chân, nhìn thấy một đôi chân đẫm máu, giày đã rách nát, bị máu tươi nhuộm đỏ.

Bám theo từ khi nào?

Tịch Lạc không nhớ, trước đó dường như cũng không chú ý, môi mím thành một đường thẳng, tinh thần căng thẳng cứ thế mà đi thẳng, giả vờ như không phát hiện ra gì.

Ân Bạch Hạc còn bình tĩnh hơn cậu.

Ra khỏi rừng cây, xuống núi, địa điểm trở nên trống trải, Tịch Lạc không còn gì phải kiêng dè, trực tiếp túm lấy cánh tay của Ân Bạch Hạc.

"Chạy!"

Vừa chạm vào, Tịch Lạc đã cảm thấy không đúng.

Tay của Ân Bạch Hạc sao lại lạnh như vậy?

Chẳng lẽ mình vừa túm phải quỷ rồi?

Tịch Lạc lóe lên ý nghĩ này, lập tức buông tay ra chạy, mãi đến khi tiến vào rìa thôn mới cảm thấy an toàn.

Sau đó bên cạnh có tiếng bước chân, Ân Bạch Hạc dừng lại bên cạnh cậu: "Chạy còn nhanh hơn cả thỏ."

"Không nhanh thì toi rồi." Tịch Lạc thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Vừa nãy rõ ràng anh ở bên cạnh tôi, sao tôi lại túm phải quỷ?"

Ân Bạch Hạc nói: "Tôi tưởng cậu muốn bắt nó về."

Tịch Lạc: 0_0?

Hai người vừa đi về phía thôn, không lâu sau thì gặp được đại đội, thấy vẻ mặt của họ không đúng, liền hỏi han.

"Mấy người đi đâu vậy?"

"Cẩn thận chạy lung tung bị giết đó."

Lỗ Đông Hải đương nhiên biết họ đi làm gì, trực tiếp hỏi: "Nhìn thấy gì không?"

Tịch Lạc gật đầu, nói đơn giản: "Họ đã chôn thi thể đi rồi, ở đó có rất nhiều mộ của những người khác, chắc đều là dân làng chết trước đây."

Cậu dừng lại một chút: "Khi chúng tôi trở về thì gặp phải quỷ."

Vừa nghe thấy điều này, mọi người đều không bình tĩnh được nữa, người nhát gan lập tức lùi lại, như Dư Minh thì sốt ruột hỏi tình hình cụ thể.

Tịch Lạc nói: "Chân không lớn, chắc là nữ quỷ."

Lúc cậu nhìn thấy thì đã đoán như vậy.

Đinh Nhất Phàm lên tiếng phản bác: "Lỡ là một người đàn ông chân nhỏ thì sao?"

Ân Bạch Hạc liếc mắt nhìn chân của anh ta: "Cũng có khả năng."

Đinh Nhất Phàm: "..."

Anh nói thì nói, nhìn chân tôi làm gì!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc