Thế Giới Gương

Chương 6: Phó bản làng hoang: Anh có gì đó là lạ

Trước Sau

break

Gần như khi Chu Duệ vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không ngừng nhìn tới nhìn lui, trong lòng âm thầm đếm số người.

Nói thật, trên đường Tịch Lạc cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Cậu nhìn xung quanh một vòng, một hai ba bốn năm… Sáu?

Tịch Lạc mím môi, đếm lại một lần nữa, lần này vô cùng cẩn thận, bọn họ tổng cộng chỉ có năm người, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy hết.

Lần này là năm người.

Vừa rồi bản thân mình đếm ra sáu là do ảo giác sao?

Tịch Lạc căn bản không nhớ rõ bản thân vừa nãy đếm số người thì cái “Người’ nhiều hơn kia trông như thế nào, cứ như là đã bỏ qua.

Cảm giác này rất tệ.

Vương Lâm đếm một lần, bất mãn nhìn Chu Duệ: "Có vấn đề gì, cậu có phải là học toán không giỏi, rõ ràng chỉ có năm người."

Chu Duệ cũng bắt đầu nghi ngờ.

Anh ta đếm lại một lần nữa, phát hiện là năm.

Vậy thì vừa nãy, cái ‘người thứ sáu’ mà bản thân mình nhìn thấy đầu tiên rốt cuộc là thứ gì?

"Tôi ít nhiều cũng là sinh viên đại học, lẽ nào đếm số dưới mười cũng không đếm được?" 

Chu Duệ im lặng rồi lại nói: "Tôi đâu phải là thằng ngốc."

"Ai biết có phải cậu muốn trả đùa nên mới nói láo không?”

Hai người lập tức xảy ra tranh cãi, Tịch Lạc quay đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cậu vừa nãy nhìn thấy mấy người? Sáu người hay là năm người?"

"Đã có thứ gì đó trà trộn vào." Ân Bạch Hạc dùng từ ngữ không chút khách khí: "Nhưng bây giờ hẳn là đi rồi."

Khi tất cả mọi người đều không phát hiện ra, không biết từ lúc nào, âm thầm trà trộn vào, rồi cùng họ đi về.

Nếu không phải Chu Duệ phát hiện, e rằng họ còn không biết.

Lỗ Đông Hải bị tiếng cãi vả làm cho đau đầu, tiến lên can ngăn: "Đừng cãi nhau nữa, cứ coi như là có vấn đề đi, nơi này vốn đâu có bình thường."

Chu Duệ và Vương Lâm trừng mắt nhìn nhau.

Lúc này, Tịch Lạc mới chú ý tới khoảng đất trống sạch sẽ, vừa hay Ân Bạch Hạc cũng lên tiếng: "Thi thể của Cao Minh biến mất rồi."

Mọi người lập tức bỏ qua chuyện có ‘thêm một người’, đến vây quanh hiện trường.

Thi thể của Cao Minh biến mất, nhưng vết máu trên mặt đất vẫn còn, thấm vào trong đất, lẫn với một mùi tanh.

Lỗ Đông Hải nói: "Có thể là thế giới trong gương tự mình dọn dẹp, trước đây khi tôi mới bị cuống vào cũng y vậy, ngày hôm sau tự động biến mất."

Ân Bạch Hạc ngồi xổm xuống, những ngón tay thon dài ấn lên mặt đất, một lát sau mới lên tiếng: "Là bị người khác bê đi rồi."

Mọi người kinh hãi, bàn tán xôn xao.

Ngôi làng này quả thật có vấn đề quá lớn, có quỷ đã đành, bây giờ ngay cả thi thể cũng phải mang đi, mang đi đâu rồi?

Tịch Lạc nhìn xung quanh, không có dấu vết kéo lê nào khác.

Cao Minh thân hình cũng không nhỏ, dân làng một mình hiển nhiên là không thể mang đi mà không để lại dấu vết, vậy thì tất nhiên là hành động của nhiều người.

Biết đâu lại giống như lý do người ở làng này muốn họ chết thay.

"Đây rốt cuộc là cái làng quỷ quái gì vậy, chết nhiều người như vậy, còn muốn chúng ta đi nộp mạng, quả thật là làng giết người, tôi thấy người còn đáng sợ hơn quỷ!"

Một cô gái khác khóc: "Tôi không muốn chết, ngay cả thi thể cũng bị mang đi, nếu tôi chết thì hãy thiêu tôi đi, hỏa táng ngay."

Lời này khiến sắc mặt mọi người lại càng khó coi hơn.

Ai biết họ lấy thi thể của Cao Minh đi để làm gì.

"Mọi người nói xem, có phải họ cần người đi tế thần núi không, tình tiết phim kinh dị thông thường không phải đều như vậy sao, chúng ta là vật tế."

"Tôi thấy rất có khả năng, nếu không tại sao lại đặc biệt nhắc đến tế thần núi, còn bảo chúng ta chỉ có thể ở lại tới hôm đó."

"Tôi muốn hỏi một chút, nếu chúng ta hủy hết những cây gậy gỗ đó, quỷ có giết được chúng ta không?"

Lỗ Đông Hải với tư cách là người sống sót thành công từ phó bảng trước, là người đầu tiên đã bị những người mới vây quanh, từng câu hỏi đều được đưa ra.

Trên thực tế, anh ấy cảm thấy mình cũng như người nửa vời.

Tịch Lạc đang xem náo nhiệt, vai đột nhiên bị vỗ.

"Cho xin một tờ giấy." Ân Bạch Hạc đứng bên cạnh cậu.

Tịch Lạc lặng lẽ lấy khăn giấy ra, đây vẫn là trước khi cậu vào gương đã chuẩn bị, dao đã không còn, nhưng thứ này vẫn còn.

Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng cậu có thể cảm giác được gia giáo đối phương rất tốt, e rằng ở hiện thực cũng là người có gia cảnh cũng không tồi.

Ngay cả việc lau vết bẩn trên tay cũng là từ tốn lịch sự.

Ai biết lúc này Ân Bạch Hạc vừa ngẩng đầu, Tịch Lạc trở tay không kịp thu lại, tầm mắt hai người giao nhau, cậu đành phải cười một tiếng.

Cuộc cãi vã cuối cùng cũng dừng lại.

Người tốt - Lỗ Đông Hải an ủi Chu Duệ xong, lại nói với Vương Lâm vài câu, đội của Dư Minh thì vừa lúc xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

"Dư Minh!" Lỗ Đông Hải sáng mắt lên.

"Anh Đông Hải." Dư Minh bước nhanh tới, cảm thấy bầu không khí không đúng lắm: "Xảy ra chuyện gì?"

"Thi thể của Cao Minh biến mất rồi, anh Ân nói là do người khác mang đi." Lỗ Đông Hải khái quát một chút: "Chúng ta ra ngoài không phát hiện gì, nhưng..."

Anh ấy nhắc đến vấn đề số người mà Chu Duệ nói.

Ai nhát gan đã sớm kêu lên, vội vàng bịt miệng lại.

Dư Minh đương nhiên không cho rằng Chu Duệ nói bừa.

Từ Tiểu Viên và Chu Duệ xấp xỉ tuổi nhau, trên thực tế cô ấy cảm thấy mình có thể hiểu được sự sợ hãi của Chu Duệ.

Còn vài tiếng nữa là đến tối, phải ở một mình trong tình huống nguy hiểm này cứ như một con dao treo trên đầu anh ta.

Cô ấy nhìn về phía Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc đang đứng cạnh nhau.

Trông đẹp trai như vậy, ở đời thật, chắc là cũng là nhân vật nổi tiếng.

Không biết tại sao, Từ Tiểu Viên luôn cảm thấy hai người này, một người quá đỗi bình tĩnh, một người rất thần bí.

Cô ấy vẫn cảm thấy người mua dao ở chỗ cô ấy, tính tình ôn hòa hơn một chút.

Anh Ân kia không thích nói chuyện, mà một khi có người làm anh không vui thì anh sẽ phản bác lại, nhìn qua tính tình rất khó chọc vào.

Khó trách anh Lỗ luôn ngấm ngầm coi anh như người đứng đầu.

Lỗ Đông Hải hỏi: "Mọi người có phát hiện gì không?"

Dư Minh gật đầu: "Có một chút."

...

Vốn dĩ là không thu hoạch được gì, hơn nữa những người khác cũng không muốn tiếp xúc với nhiều dân làng, nhưng Dư Minh thì khác.

Anh ta muốn sống sót đi ra, ngồi chờ chết thì không có cách nào sống đến cuối cùng.

Dư Minh từng tận mắt nhìn thấy vào đêm trước khi rời đi, đồng đội vui mừng vì mình sống sót, giây tiếp theo liền chết ngay tại chỗ, máu tươi bắn vào mặt anh ta, Dư mình hồi tưởng lại, rồi nói: "Trước đó chúng tôi đã đi mấy nhà, phần lớn thái độ đều rất lạnh nhạt, hỏi gì cũng nói không biết, hoặc là không trả lời." Từ Tiểu Viên oán giận.

Dư Minh gật đầu: "Nhưng không phải nhà nào cũng vậy, có gặp một đứa trẻ, nó nói nó chưa từng gặp bố."

Đứa trẻ hiển nhiên sẽ không có nhiều tâm cơ như người lớn.

"Chúng ta đã moi ra một chút lời từ đứa trẻ đó." Dư Minh nhỏ giọng: "Vào thời điểm này hàng năm, trong làng sẽ có người chết."

Anh ta bổ sung: "Cả nam lẫn nữ đều có, nhưng 95% là nam."

Lời này vừa nói ra, những người đàn ông ở đó không khỏi rùng mình.

Con quỷ này còn phân biệt giới tính.

Chu Duệ trừng mắt: "Biết đâu là một con quỷ nữ, bị đàn ông lừa, hoặc là bị bạo hành gia đình, cho nên mới đánh chết đàn ông."

Mọi người đều cảm thấy anh ta nói rất có lý.

Dù sao những công cụ như gậy gỗ, nan tre, lại thêm cách chết, hơn nữa lại là vùng nông thôn lạc hậu, quả thực hướng suy đoán này vô cùng hợp lý.

"Bị bạo hành gia đình, thì báo thù chồng cô ta không phải là được rồi sao?" Có người nói.

Lý Diễm Như nhíu mày: "Đều tại đàn ông mấy người gây ra!"

Từ Tiểu Viên nói: "Đúng vậy!"

"Cũng chưa xác định mà, mọi người sao lại đinh đinh như thế?" Đinh Nhất Phàm nói hai câu, nhưng giọng nói hơi yếu ớt.

Chủ yếu là suy đoán này vô cùng phù hợp với tình hình hiện tại.

Tịch Lạc hỏi: "Anh có hỏi chuyện thần núi không?"


 

Dư Minh nhìn cậu: "Hỏi rồi, tế thần núi là hoạt động sẽ có vào mỗi năm, cầu xin thần núi sang năm mưa thuận gió hòa, hoa màu tươi tốt."

Nghe có vẻ không có vấn đề gì.

"Không biết con quỷ đó có phải bị chồng cô ta đánh chết không, cho nên Cao Minh mới bị đánh chết." Lỗ Đông Hải suy đoán: "Nếu biết được là ai thì tốt rồi."

Phim kinh dị không phải đều diễn như vậy sao.

Tìm được nguồn gốc là có thể nghĩ cách giải quyết.

Chủ yếu là trong làng chết nhiều người như vậy, dân làng lại giấu diếm, từ trong này tìm ra mục tiêu không phải là điều gì dễ dàng.

Tịch Lạc nghĩ ngợi: "Nếu thật sự là quỷ nữ, phụ nữ trong làng chết không nhiều, tra xét từng người là được."

Chỉ là có đơn giản như vậy không?

Tịch Lạc không biết thế giới trong gương là tình huống gì, nghe Lỗ Đông Hải và Dư Minh nói vài chuyện trước đây, dường như rất hung hiểm.

Cho đến hiện tại họ cũng chỉ chết có một người.

Họ đứng ở đầu cầu không lâu, người đàn ông buổi sáng gọi họ đi ăn sáng đi tới, nói giờ ăn trưa đã đến.

"Cái này gọi là ăn cơm còn đúng giờ hơn đi tù." Lý Diễm Như phàn nàn.

"Bà từng đi tù sao?" Người bên cạnh hỏi.

Lý Diễm Như: "..."

Họ đến nhà trưởng làng, trên bàn đã bày thức ăn, nhìn có vẻ rất phong phú, ít nhất tốt hơn bữa sáng.

"Cơm đoạn đầu đài đó." Chu Duệ cười lạnh.

Mọi người nghe xong chỉ biết câm nín.

Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng.

Tuy nhiên, trưởng thôn già kia không biết đã đi đâu, chỉ để lại bọn họ lo sợ ngồi ở chính diện.

Mười mấy người ở cùng nhau đương nhiên sẽ trò chuyện, mọi người đều cố gắng hết sức không muốn nhắc đến chuyện đáng sợ hiện tại, đều nói đến chuyện ở hiện thực.

Giống như... Chưa từng vào gương.

Bàn khác thì tương đối yên tĩnh, Tịch Lạc tìm chủ đề nói chuyện: "Mọi người có xem “Sơn Thôn Lão Thi” chưa?"

Từ Tiểu Viên giơ đũa: "Tôi xem rồi."

Lý Diễm Như phụ họa: "Có nghe nói qua, phim kinh dị, không dám xem lắm."

Tịch Lạc nói: "Cái làng rách này, cho tôi cảm giác giống như bộ phim những năm chín mươi, loại màu sắc cũ kỹ đó."

"Nếu là quỷ nữ như Sở Nhân Mỹ (nhân vật trong phim) kia, vậy ai có thể sống sót chứ." Từ Tiểu Viên run rẩy: "Nam chính cũng chết chứ nói chi phụ."

"Nhưng có cách để sống sót."

Ăn cơm được một nửa, Lý Diễm Như đau bụng, nói là muốn đi vệ sinh, ở trên bàn nói hai lần cũng không có ai đi cùng, đành phải tự mình đi.

Lỗ Đông Hải cảm thấy không an toàn, nhưng có lòng cũng không có cách nào, anh ấy là một người đàn ông không tiện đi cùng ba ta.

Ngay khi cơm ăn xong, trưởng làng cuối cùng cũng xuất hiện, vẫn là bộ mặt người chết đó, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào họ.

Vương Lâm không chịu nổi: "Ông không vui thì chúng tôi không đến ăn được không?"

Mặt trưởng làng nhăn thành vỏ cây: "Cứ ăn đi, ăn nhiều một chút."

Cậu: Sau đó ông ta lại đi.

Tịch Lạc ăn xong thì đang đánh giá căn phòng này, chính giữa treo hai di ảnh, đều khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ rất tương đông, hẳn là anh em.

"Đây là hai con trai của ông ta nhỉ." Dư Minh nói.

Ân Bạch Hạc nói: "Hai con trai đều chết rồi à?"

Tịch Lạc liếc thấy ông lão đi rồi lại quay lại, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm vào họ.

"Thật thảm." Biểu cảm của Ân Bạch Hạc không thay đổi, dường như không nhìn thấy bóng dáng trưởng làng: "Sau này không có ai đưa tang ông ta."

"Ăn xong thì mau chóng đi đi!"

Lời của anh khiến ông lão tức giận thành bộ dáng xấu hổ, đuổi mọi người ra ngoài, cửa "bụp" một tiếng đóng lại.

Mọi người ngây người, nhao nhao dùng ánh mắt lên án nhìn Ân Bạch Hạc.

Thực ra Tịch Lạc không phản cảm với lời nói vừa rồi của Ân Bạch Hạc, hiện tại đối với cậu, nơi này toàn là kẻ thù thì còn ôn hòa cái gì.

Có dao thì cậu đã uy hiếp rồi.

Lỗ Đông Hải lại nghiện thuốc lá, thở dài nói: "Thực ra tôi rất muốn mọi người đều an toàn rời đi, cho dù không quen biết nhau, nhưng không thể."

Anh ta quay sang Ân Bạch Hạc: "Ngài Ân, cậu hẳn là có thể rời đi an toàn chứ."

Ân Bạch Hạc không nói gì.

"Sống chết có số, phú quý do trời... Tôi đã cố gắng hết sức rồi." Lỗ Đông Hải cười khổ một tiếng: "Tôi cũng chỉ là một người bình thường, biết đâu lần này tôi cũng sẽ gặp xui xẻo." Anh ta lắc đầu rời đi.

Tịch Lạc giống như một người ngoài cuộc nghe họ trò chuyện.

Ân Bạch Hạc đứng tại chỗ, nghiêng đầu: "Cậu từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn tôi."

Tịch Lạc cũng không chột dạ, nói thật: "Nếu không vào trong gương, ở bên ngoài con gái thích anh hẳn là rất nhiều."

Nghe vậy, Ân Bạch Hạc ‘Ừ’ một tiếng, lại hỏi: "Vì sao không có con trai?"

Tịch Lạc nghe xong trong đầu như có ngàn dấu hỏi hỏi chạy quanh.

Cậu nghĩ thầm: Sao cứ thấy anh có gì đó là lạ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc