Chu Duệ theo bản năng quay đầu nhìn những người xung quanh.
Những người khác ít nhiều đều né tránh ánh mắt của anh ta, hoặc là giả vờ nói chuyện với người bên cạnh, không hề đáp lại.
Họ vốn được chia cặp rất tốt, Cao Minh chết rồi, Chu Duệ dù đi đâu cũng phải có một người khác ra thay thế anh ta.
Mặc dù không nói rõ việc ở một mình sẽ chết, nhưng mọi người bây giờ đều ngầm hiểu là không an toàn.
Ai sẽ rộng lượng hy sinh bản thân mình như vậy?
Bản chất của mọi sinh vật đều là ích kỷ, con người cũng không ngoại lệ, việc chỉ trích Ân Bạch Hạc chỉ là vài câu nói, nhưng giúp đỡ lại liên quan đến sống còn.
"Anh Đông Hải!" Chu Duệ cầu cứu nhìn Lỗ Đông Hải.
"Việc này..." Lỗ Đông Hải thở dài: “Tôi cũng hết cách.”
Anh ấy và Dư Minh là đồng đội từ thế giới trước ra, cả hai chỉ muốn sống sót rời khỏi thế giới gương, lúc này dù có là thánh mẫu cũng không thể giúp Chu Duệ.
Chu Duệ gãi gãi đầu, vốn dĩ vì chuyện của Cao Minh mà tinh thần đã căng thẳng, bây giờ càng trở nên điên cuồng.
"Tôi chết rồi, mọi người cũng sẽ chết! Mọi người không ai trốn thoát được đâu!" Mọi người đều nhìn anh ta, vẻ mặt tối sầm lại.
"Vào cái nơi quỷ quái này, mọi người không nghĩ rằng mình có thể sống sót chứ?" Chu Duệ càng thêm điên cuồng, vươn tay chỉ vào mọi người: "Tôi chết, tiếp theo có lẽ là anh! Là cô! Là cậu!"
"Anh bình tĩnh lại đi." Lỗ Đông Hải nhíu mày.
"Bình tĩnh cái rắm!" Chu Duệ mắng: "Đằng nào tôi cũng phải chết!"
Anh ta nghĩ thế nên muốn cá chết lưới rách.
"Cũng chưa chắc sẽ chết." Thấy bầu không khí căng thẳng, Tịch Lạc lên tiếng: "Hôm nay biết đâu tìm được manh mối, thì có thể sống sót."
Dư Minh gật đầu: "Có khả năng."
Mặc dù lời an ủi có phần qua loa, nhưng với Chu Duệ thì không tồi, trong tuyệt vọng nắm lấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, thì có thể kiên trì sống.
Anh ta liên tục lặp lại: "Tôi sẽ không chết... không phải là tôi."
Ân Bạch Hạc nhìn về phía trước: "Dây dưa ở đây về chuyện buổi tối, chi bằng đi tìm manh mối liên quan, nếu không thì giống như ruồi nhặng không đầu, là món đồ chơi của người khác."
Trải qua chuyện vừa rồi, bây giờ mọi người đều không dám đắc tội anh.
Lỡ đâu lại vài câu nói làm người khác phát điên thì sao.
"Bây giờ mới là buổi sáng, vẫn còn nhiều thời gian." Lỗ Đông Hải trầm ngâm một lát: "Theo kinh nghiệm trước đây của tôi, không thể nào không có sơ hở được."
"Như vậy, chúng ta trực tiếp chia nhóm đi xem xét trong và ngoài làng, đến trưa rồi quay lại tập hợp trao đổi manh mối."
Một ngôi làng có vấn đề không thể nào che giấu hoàn mỹ được.
Ngay lập tức có người giơ tay: "Tôi đi ra ngoài làng."
"Trong làng còn có dân làng, chắc chắn có thể hỏi ra một chút, không thể nào ai cũng kín miệng."
"Tôi nghĩ manh mối trong làng có lẽ nhiều hơn."
"..."
Vài phút sau, mọi người tự nguyện chọn ra ngoài hay ở lại trong làng, chia thành năm người một nhóm, địa điểm tập hợp được định ở cửa làng.
Còn Chu Duệ đã sụp đổ rồi, muốn đi đâu thì đi.
Dư Minh, Từ Tiểu Viên, Đinh Nhất Phàm, và hai người khác ở lại trong làng, muốn đến một vài nhà dân hỏi thăm trước, chắc chắn có thể moi ra một vài thông tin.
Họ đến nhà đầu tiên, trước cửa có một người phụ nữ đang bóc ngô.
Thấy họ đến, thái độ vô cùng lạnh nhạt, hỏi ba câu chỉ trả lời một câu, mà toàn là những câu không quan trọng.
"Chị ơi, tại sao đàn ông trong làng này lại ít như vậy?"
Không ai đáp lại.
"Tối qua đèn lồng trước cửa là mọi người thắp sao?"
Vẫn không ai đáp lại.
"Tại sao nơi chúng tôi ở lại có nhiều gậy gỗ như vậy?"
Khi hỏi đến đây, vẻ mặt của đối phương cuối cùng cũng thay đổi.
Từ Tiểu Viên và Dư Minh nhìn nhau, trực giác cho họ biết gậy gỗ có vấn đề, lập tức truy hỏi: "Chị ơi, nhà chị cũng có gậy gỗ sao?"
"Không có!" Người phụ nữ lập tức cảnh giác, ném ngô vào chậu: "Nhà chúng tôi không có gì hết!"
Dư Minh nhìn lên câu đối màu vàng trên cửa: "Nhà chị năm ngoái cũng có người qua đời sao?"
Người phụ nữ liếc anh ta một cái, quay người vào đóng cửa lại.
Vài người ăn phải trái đắng sắc mặt đều không được tốt.
"Sao mà không nói gì hết." Có người mắng: "Tôi thấy có khi là họ chột dạ, có lẽ là do chính họ làm trò!"
Nói thì nói vậy, tình trạng chết của Cao Minh nhìn vào không thể do người làm ra.
Những người thất vọng chỉ có thể đến nhà thứ hai, lần này họ gặp may, nhà này chỉ có một đứa trẻ đang chơi đất trước cửa.
Từ Tiểu Viên cố gắng mỉm cười tiến lên, đứa trẻ nhìn thấy họ cũng không sợ hãi.
"Bạn nhỏ, nhà em có gậy gỗ, nan tre không?"
"Không có."
"Bố em có ở nhà không?"
"Em không có bố."
Đến bây giờ, mọi người vẫn chưa thấy trong làng có mấy người đàn ông, điều này rất bất thường, thông thường ở các vùng nông thôn lạc hậu đều trọng nam khinh nữ, phụ nữ rất ít, thậm chí có những làng còn mua bán người.
Ngôi làng này hoàn toàn ngược lại, phần lớn là phụ nữ, đàn ông không thấy tăm hơi.
"Chẳng lẽ đàn ông trong làng này đều chết hết rồi sao?" Đinh Nhất Phàm vẻ mặt hoảng sợ: "Tối qua Cao Minh người chết cũng là đàn ông."
"Nói như vậy, phụ nữ chẳng phải rất an toàn sao?" Từ Tiểu Viên hỏi.
"Không thể đơn giản như vậy được." Dư Minh lắc đầu.
Hơn nữa bây giờ còn có một vấn đề, đèn lồng của họ rốt cuộc là do dân làng thắp hay sao? Và chỉ đơn thuần là dùng để chiếu sáng, hay là có mục đích khác?
…
Đội khác ở ngoài làng thì không được suôn sẻ.
Ngôi làng này không lớn, đi ra khỏi cầu là thấy đồng ruộng, đi vòng ra sau làng, thì rất nhanh đã vào rừng.
"Không có gì hết sao?"
"Bên ngoài này chẳng giống bên ngoài các làng bình thường, theo tôi thấy, e rằng vẫn phải tìm trong làng."
Tịch Lạc nghĩ ngợi: "Thông thường những ngôi làng lạc hậu và phong kiến như vậy, nghĩa trang đều ở gần đây, có lẽ có thể đến đó xem sao."
Nói xong, những người khác đều nhìn sang.
Tịch Lạc nghi hoặc: "Sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là thấy cậu gan dạ thật." Lỗ Đông Hải cười: "Cậu nói có lý, chúng ta phải tìm hiểu cho rõ con quỷ này là ai."
"Trước đây tôi xem phim kinh dị, những tình tiết như vậy thông thường đều là ma quỷ trở về báo thù, có lẽ cũng gần như vậy đó."
"Anh có phát hiện gì không?" Tịch Lạc quay đầu hỏi anh.
"Đúng, nơi này hẳn dùng hình thức thổ táng." Ân Bạch Hạc nói.
Nhưng đi trong rừng một vòng, vẫn không tìm thấy nghĩa trang ở đâu, dựa sự lạc hậu của những ngôi làng này, lẽ ra phải ở gần đây mới đúng.
Trở về mà không thu thập được tin gì khiến mọi người lộ vẻ chán nản.
Chẳng lẽ thật sự là hỏa táng?
Hỏa táng cũng không đến nỗi không có mộ chứ?
"Có lẽ bị họ che giấu đi rồi." Tịch Lạc suy nghĩ: "Không muốn để người khác nhìn thấy, giống như hỏi gì cũng không nói vậy."
"Không được thì đe dọa họ, tôi không tin họ không nói thật!" Có người thực sự không nhịn được mà kêu lên.
"Ba ngày sau tế thần núi." Ân Bạch Hạc đột nhiên lên tiếng.
Phía sau làng có một ngọn núi, lúc này đang yên tĩnh đứng sừng sững ở đó, như lặng lẽ nhìn từng người dưới chân núi.
"Thần núi sẽ là con quỷ đó sao?"
"Chẳng lẽ họ coi chúng ta là vật tế?"
"Tôi khinh, tôi thấy thần núi này chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì!"
"Cái nơi quỷ quái này tôi thấy là đã làm điều gì trái luân thường đạo đức, cho nên trong làng mới chết nhiều người như vậy, chúng ta bây giờ đến đây chính là chờ chết! Thật là xui xẻo tám đời mà!"
Tịch Lạc đột nhiên quay đầu: "Ông vừa nói gì?"
Đối phương mờ mịt: "Nói gì, nói chúng ta xui xẻo!"
Tịch Lạc lắc đầu: "Câu trước."
Vương Lâm bị cậu hỏi đến hồ đồ, ông ta chỉ là một người làm công trình, đầu óc đơn giản, đáp: "Nói gì..."
Ân Bạch Hạc thay ông ta nói: "Ông ta nói chúng ta là đến chờ chết."
Tịch Lạc bỗng bừng tĩnh: "Hình như có một chút manh mối. Tối qua trong làng chỉ có đèn lồng của chúng ta là được người ngoài thắp sáng, họ là cố ý."
"Có thể nói đơn giản hơn được không?" Lý Diễm Như sốt ruột nói.
"Có lẽ chúng ta đang thay người trong làng chết." Tịch Lạc hồi tưởng: "Đêm đó, trưởng làng gặp chúng ta thì trông rất vui mừng. Bây giờ nghĩ lại, đương nhiên vui mừng, có người thay họ chết mà.”
Nhưng điều kiện chết này lại rất đáng để suy nghĩ, hiện tại nạn nhân duy nhất là Cao Minh, có thể phán đoán sơ bộ anh ta đã đụng vào gậy gỗ.
Ân Bạch Hạc nói: "Cao Minh bị đánh chết."
Tịch Lạc hiểu ý của anh: "Tôi nhớ Chu Duệ từng nói, tối đó anh ta nghi ngờ gậy gỗ có máu, cho nên có thể nạn nhân trước đó cũng chết như vậy."
Vậy nên trước đây người trong làng đã dùng gậy gỗ làm gì, mới dẫn đến như vậy?
Chẳng lẽ nghiêm trọng đến mức những người đó đều bị đánh chết?
"Đây... Hẳn là do ma quỷ, quỷ hồn trở về báo thù?" Lý Diễm Như run rẩy đoán.
Lỗ Đông Hải cũng cảm thấy mạch suy nghĩ này có lý: "Điểm mấu chốt hẳn là ở trong làng, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi, vừa lúc xem Dư Minh và họ thế nào."
"Mẹ kiếp, trong này không có người tốt lành gì!" Vương Lâm mắng mỏ, muốn quay về: "Bây giờ tôi về cho họ biết tay!" Anh ta không muốn bị đánh chết.
Nghĩ đến tình trạng não bộ của Cao Minh lõm vào, Vương Lâm rùng mình, khoác tay áo lại, cảm thấy trong khu rừng này lạnh đến mức không chịu nổi.
Mọi người cùng nhau đi về.
Rõ ràng lúc này mặt trời đang đứng bóng, nhưng mọi người đều cảm thấy lạnh thấu xương, không có chút hơi ấm áp nào.
Chu Duệ vẫn đứng trên cây cầu ở cửa làng.
Lúc chia hai đội, anh ta nhất quyết không đi, ở lại chỗ cũ, ban đầu Tịch Lạc còn khuyên anh ta đi cùng họ, dù sao ở một mình cũng không an toàn.
Chu Duệ căn bản không chấp nhận ý tốt của cậu.
Anh ta ngồi trên cầu, lắm lúc nhìn vào trong làng, lát lại nhìn ngoài làng, nhắm mắt lại đã có thể nhớ lại cảnh tượng tối qua Cao Minh bị giết.
Cao Minh bị bắt ra ngoài, trước khi chết còn nắm chặt cửa... ánh mắt cầu xin nhìn anh ta… còn có tiếng kêu thảm thiết không ngừng vàng lên.
Sáng nay, anh ta nhìn thấy cạnh cửa có móng tay bị vỡ.
"Đừng trách tôi, anh Cao đừng trách tôi... tôi cũng không cứu được anh..." Chu Duệ rùng mình, lại không khỏi suy nghĩ lung tung.
Nếu anh ta có tội, thì có thể bắt anh ta lại, tại sao lại ném anh ta vào cái nơi quỷ quái này, đối xử với anh ta như vậy.
Anh ta thầm quyết định, nếu thực sự đến bước đường đó, mình hẳn sẽ tự sát, anh ta không muốn giống Cao Minh.
Chu Duệ nghĩ đến đây càng thêm phiền não.
Bây giờ anh ta vô cùng hy vọng mình mở mắt ra sẽ trở về ký túc xá, cho dù lập tức đi thi trượt đại học cũng cam tâm tình nguyện!
Nếu mình còn sống mà trở về, không biết có còn kịp thi đại học không?
Bây giờ ngay cả kỳ thi mà trước đây anh ta ghét bỏ cũng đã trở thành ao ước không thể với tới, Chu Duệ nghĩ miên mang... Trên đường Dư Minh sợ anh ta xảy ra chuyện đã đến thăm anh ta một lần.
"Anh ở đây không bằng đi cùng chúng tôi." Dư Minh hỏi: "Nghĩ lung tung càng dễ sụp đổ, cậu đừng tưởng rời khỏi làng là có thể ra ngoài."
"Không có." Chu Duệ vẻ mặt u sầu: "Tôi đang nghĩ năm nay thi đại học sẽ ra đề gì."
Dư Minh giống như bị cấm chát.
Thôi xong rồi, xem ra anh ta quá lo lắng rồi.
Đợi đến khi anh ta rời đi, Chu Duệ lại cô độc ngồi trên cầu nhìn ngang nhìn dọc, ánh mắt liếc đến một chỗ, ngẩn người.
Thi thể của Cao Minh biến mất rồi!
Một phút trước rõ ràng còn ở vị trí ban đầu!
Chu Duệ sợ đến mức trực tiếp nhảy dựng lên, đang muốn chạy thì nghe thấy tiếng Lỗ Đông Hải và mọi người nói chuyện, lập tức quay đầu lại.
"Thi thể của anh Cao..."
Tuy nhiên nhìn rõ toàn bộ đội ngũ, lời của anh ta đã dừng lại, sự mừng rỡ cứng đờ trên mặt, lùi lại vài bước.
"Không đúng... không đúng..."
Lỗ Đông Hải nhìn mặt Chu Duệ trắng bệch, trong lòng nghĩ không lẽ lại sụp đổ tinh thần rồi, sinh viên bây giờ sao mà tâm lý kém vậy: "Không đúng chỗ nào?"
Chu Duệ không nói.
Vương Lâm lườm một cái: "Anh làm cái mặt gì vậy, cứ như gặp quỷ vậy."
"Số người... của mọi người..."
Giọng Chu Duệ đầy run rẩy, toàn thân lạnh lẽo.
"Sao lại nhiều hơn một người?!"