“A a a." Bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Chu Duệ co rúm ở góc giường, mặt mày trắng bệch, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nỗi sợ hãi tột độ khiến anh ta không thốt nên lời.
Đôi mắt anh ta dán chặt vào cánh cửa phòng đang đóng chặt, con người anh ta chưa bao giờ mở to đến thế, tròng mắt dường như sắp lồi ra.
Chu Duệ: Cao Minh đã bị bắt đi rồi... anh ta bị quỷ bắt đi ngay trước mặt mình... người tiếp theo có phải là mình không?
Chu Duệ một tay nắm chặt lấy chăn giường, tay còn lại nhét miệng, móng tay đã bị anh ta cắn đến chảy máu.
Anh ta không dám chớp mắt, anh ta sợ mình nhắm mắt lại sẽ lại nhìn thấy con quỷ đang rình rập kia, anh ta muốn trốn, nhưng lại không có đường để trốn.
Tiếng kêu thảm thiết của Cao Minh ở bên ngoài ngày càng nhỏ dần.
Cho đến khi cả căn nhà chìm vào yên tĩnh.
Chu Duệ hoang mang nghĩ: Cao Minh chết rồi sao? Hay là còn sống?
Chu Duệ hoàn toàn không dám nghĩ nữa, cũng không dám ra ngoài, thậm chí ngay cả kêu một tiếng cũng không dám.
Trong bóng tối, giác quan của con người sẽ nhạy bén hơn bình thường, anh ta không ngừng thở hổn hển, đột nhiên dựng thẳng tai lên.
Bên ngoài dường như có động tĩnh.
Chu Duệ không phân biệt được là âm thanh gì, âm thanh xa dần, giống như có người đang kéo lê thứ gì đó.
Kéo?
Anh ta giật mình.
Cửa sổ đối diện đầu giường hướng ra sân, ánh trăng treo cao, Chu Duệ vô thức nhìn qua, trong ánh sáng mờ ảo nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Anh ta sợ đến mức răng va vào nhau, phát ra âm thanh "Cạch cạch".
Rõ ràng là khoảng cách rất xa, anh ta lại có thể cảm giác được con ma đang nhìn mình, đầy oán hận, ác ý, dường như giây tiếp theo có thể xông vào giết anh ta!
Ở phòng của Dư Minh...
"Ước chừng là chết rồi, không biết là cả hai đều chết hay chỉ có một." Dư Minh rời khỏi bức tường, xoa xoa tai.
"Không biết lần này là vì nguyên nhân gì."
Lỗ Đông Hải muốn hút thuốc, nhưng ở đây không có.
Lần trước trong thế giới mà họ đã trải qua, đêm đầu tiên đã chết hai người, ban đầu không có manh mối gì, sau này mới biết là vì đã nói những lời không nên nói.
Nói cách khác là đã phạm vào cấm kỵ trong thế giới gương.
Dư Minh trầm giọng nói: "Anh Đông Hải, nếu không tìm được gương, chúng ta cũng sẽ chết."
Từ Tiểu Viên, người ở xa hơn, lại càng không ngủ được, cô ấy là một người hay thức khuya, thông thường không đến ba giờ sáng thì không ngủ.
Tác giả: Thế nên không nên thức khuya hihi.
Từ khi nghe thấy động tĩnh, cô ấy đã không ngừng suy diễn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người nào gặp chuyện, hẳn là không phải người mình quen biết đúng không?
Lý Diễm Như bên cạnh thì ngược lại, là một bà nội trợ ngủ đúng mười giờ, bây giờ vẫn còn ngáy.
Từ Tiểu Viên thật sự rất phục.
Đêm nay đặc biệt dài, khoảng bảy giờ, sắc trời mới dần dần sáng lên, nhiệt độ còn thấp hơn so với hôm qua.
Tịch Lạc tỉnh dậy thì không thấy Ân Bạch Hạc đâu, đợi đến khi ra khỏi cửa mới thấy anh đứng trong sân, cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Tỉnh rồi?" Ân Bạch Hạc quay đầu: "Vừa rồi có người đến gõ cửa."
Tịch Lạc “Ừm” một tiếng, phát hiện anh cứ nhìn mình chằm chằm, có hơi căng thẳng: "Sao vậy, có gì không ổn à?"
Ân Bạch Hạc à một tiếng: "Tóc cậu dựng đứng lên rồi."
"..."
Mười phút sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Sắc mặt Dư Minh có chút không tốt đứng ngoài cửa: "Một lát nữa tập hợp ở bãi đất trống không xa, tối qua có người chết rồi."
Trên thực tế, chuyện này mọi người đều đã đoán được.
Tiếng kêu thảm thiết tối qua như vậy, chắc chắn là có người gặp chuyện rồi.
Tịch Lạc còn chưa đến bãi đất trống, đã nghe thấy bên kia truyền đến tiếng kêu chói tai, sau đó một người phụ nữ xông ra không ngừng nôn.
Ở trung tâm bãi đất trống, một người màu thịt chèm nhẹp co quắp dưới đất, hầu như không còn chỗ nào nguyên vẹn, sống lưng cong lên 360 độ.
Nghiêm trọng nhất vẫn là đầu, trực tiếp lõm vào, giống như đã chịu một cú đánh rất nặng.
Mặc dù máu đã đông lại, nhưng mùi máu tanh nồng nặc vẫn không tan đi.
Vết máu do bị kéo lê kéo dài từ dưới người đến căn nhà không xa, cửa thì mở ra trực diện với cảnh trong sân.
Ân Bạch Hạc tiến lên kiểm tra: "Giống như bị đánh chết."
"Chuyện này... từ sống đánh cho đến chết sao?" Vừa dứt lời, có người hít một hơi lạnh, run rẩy hỏi.
Lỗ Đông Hải hỏi: "Tối qua ai ở cùng anh ta?"
Từ Tiểu Viên nói: "Hình như là chàng trai đại học kia đúng không."
Dư Minh đếm số người: "Thiếu một người."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía điểm cuối của vết máu, im lặng một hồi lâu, vẫn là Lỗ Đông Hải dẫn đầu chủ động đi vào: "Vào xem thử."
"Tôi không đi."
"Không đi cũng được." Dư Minh hiếm khi không ép buộc: "Nhưng ở trong gương, chỉ dựa vào vận may thì không thể sống sót mà đi ra đâu."
Tịch Lạc và Ân Bạch Hạc sánh vai đi cùng nhau, cậu hỏi: "Đang sống sờ sờ bị đánh cho tới chết hả?"
Ân Bạch Hạc gật đầu: "Hung khí hẳn là gậy gỗ."
Tịch Lạc suy nghĩ một chút: "Quỷ cũng dùng công cụ tra tấn người ư?"
Vậy cậu có thể dùng công cụ tra tấn quỷ không?
Thật sự nếu có thể, con đầu tiên cậu xử lý sẽ là con con quỷ trong gương nhà cậu.
Mùi máu tanh trong nhà càng nồng nặc, mọi người nhíu mày đi vào, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Chu Duệ đang co rúm trên giường.
Dư Minh đưa tay đẩy một cái, Chu Duệ đột nhiên nhảy dựng lên.
"Có quỷ! Có quỷ! Cao Minh bị quỷ giết chết!"
Cho đến lúc này, mọi người mới biết người gặp nạn đầu tiên tên là Cao Minh.
"Tôi muốn rời khỏi đây! Tôi muốn đi! Cái nơi người không ra người, quỷ không ra quỷ này tôi không muốn ở lại nữa... Tôi không muốn chết."
Không khí bỗng nhiên thay đổi.
Chu Duệ nhìn thấy mười mấy người đang đứng trước mặt mình, một người đàn ông to lớn như cậu cứ thế mà khóc: "Tôi không muốn chết."
"Nói như thể chúng tôi muốn chết vậy." Lỗ Đông Hải an ủi tượng trưng một câu: "Dù sao cậu cũng sống sót qua một đêm."
Chu Duệ: Sống sót mà như sống không bằng chết. Khốn kiếp ai nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như vậy vẫn điềm nhiên không có gì chứ?
Nửa giờ sau, cảm xúc của Chu Duệ cuối cùng cũng ổn định lại.
Một căn phòng nhét nhiều người như vậy thật sự ngột ngạt, Tịch Lạc không nhịn được mà đi ra ngoài, phát hiện Ân Bạch Hạc đang ở trong phòng khách.
"Có phát hiện gì không?"
Ân Bạch Hạc hất cằm lên.
"Tự xem đi."
Tự xem thì tự xem, Tịch Lạc thuận theo nhìn sang, phát hiện trong mấy cái gậy gỗ tựa vào tường, trong đó có một cây hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ, không cần nghĩ cũng biết đây là hung khí rồi.
Dường như trong căn nhà của họ cũng có những cây gỗ tương tự.
Quỷ ngẫu nhiên chọn rồi giết người sao?
Hay là dựa vào điều kiện nào đó?
Tịch Lạc vốn tưởng rằng chiếc đèn lồng tối qua hẳn là cố ý thắp, bây giờ xem ra dường như chủ yếu không phải là đèn lồng.
Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà nó chọn Cao Minh, mà bỏ qua Chu Duệ ở cùng phòng?
Lỗ Đông Hải đi ra, nhìn thấy Ân Bạch Hạc và Tịch Lạc đứng chung một chỗ: “Cậu ta đã nói một số tình huống, con quỷ đó dường như cố ý tha cho cậu ta."
Tịch Lạc nói: "Nói như vậy, giết người có lẽ không phải là tùy tiện chọn."
Lỗ Đông Hải gật đầu: "Anh Ân, anh có phát hiện gì không?"
Tịch Lạc chỉ vào cạnh tường, đi thẳng vào vấn đề chính: "Hung khí ở đây, có lẽ tối qua đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan đến cây gậy gỗ này."
Lỗ Đông Hải ngẩn người một chút, phản ứng lại, lại quay về phòng.
Quả nhiên, Chu Duệ đã cho câu trả lời: "Tối qua anh Cao muốn dùng nó để phòng thân, nên cầm một cây, tôi lúc đó còn cảm thấy trên đó có máu, nhưng nhìn không được rõ lắm."
Anh ta đột nhiên truy hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu ra ngoài xem sẽ rõ, Cao Minh bị đánh chết rồi." Dư Minh nói.
Một lúc sau, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt khó coi mà đi ra, vây quanh cạnh tường, nhìn chằm chằm vào cây gậy gỗ dính máu.
"Trong nhà tôi hình như không có gậy gỗ." Có người vỗ ngực, cảm thấy may mắn nói: "Chổi thì có."
"Tôi không để ý, tóm lại là tôi không đụng vào."
Ngược lại Từ Tiểu Viên mặt mày trắng bệch: "Chỗ tôi hình như cũng là... gậy gỗ."
Trong nháy mắt, người xung quanh cô ấy đã tản đi.
Từ Tiểu Viên vội vàng xua tay: "Tôi không đụng vào mà."
Sau khi trao đổi, họ mới biết mỗi căn nhà họ ở đều có những thứ như vậy, có que tre, có gậy gỗ, có chổi.
Kiểm tra đều nhìn thấy vết máu, xem ra hẳn là để lại từ rất lâu trước đây.
Dư Minh không hiểu nổi: "Những thứ này đều là tương đối phổ biến ở nông thôn mà, chạm vào sẽ chết, chẳng lẽ con quỷ này chuyên giết những người chạm vào đồ của người khác sao?"
"Những năm gần đây trong làng này hẳn đã chết không ít người, có lẽ đều chết như vậy, nhưng tại sao vẫn luôn đặt trong nhà?"
Không thảo luận ra kết quả.
Bỗng có người gọi họ.
Thì ra là một dân làng, ông ta dường như không phát hiện thi thể bên ngoài, sắc mặt như thường: "Trưởng thôn bảo mọi người đến ăn sáng."
Người đàn ông trung niên bị cãi ngày hôm qua mắng: "Chết người rồi còn ăn cái gì! Ở đây có một kẻ giết người! Ai biết trong cơm của các người có bỏ độc không!"
Thấy đối phương biểu cảm không tốt, Lỗ Đông Hải lúc này mới ngăn cản mọi người mắng người: "Vẫn là ăn cơm cho xong đã, nếu không chưa bị giết mà đã bị đói chết rồi."
Sau khi dân làng rời đi, tâm trạng mọi người đều rất bực bội.
Ban ngày nhìn ngôi làng này ngược lại hoàn toàn khác với tối qua, có phụ nữ mặc quần áo rách nát đang giặt quần áo, còn có người ngồi trước cửa ăn sáng.
Càng bình thường thì càng thấy không đúng.
"Họ đều là người sao?" Lý Diễm Như hỏi: "Đều không biết có người chết?"
"Hẳn là chết nhiều người rồi." Tịch Lạc suy nghĩ một chút, đưa ra kết luận: "Từ câu đối ngày hôm qua có thể nhìn ra, có lẽ dân làng ở đây đã tê liệt với mấy chuyện này rồi."
Phải chết bao nhiêu người mới có thể có phản ứng như vậy chứ?
Nhà trưởng thôn chính là ông lão hôm qua, ban ngày nhìn sắc mặt ông lão đỡ sợ hơn rất nhiều, nhìn thấy họ vậy mà còn cười một cái.
Không cười thì không sao, cười lại càng khiến mọi người sợ hãi.
Trên thực tế mọi người đều không muốn vào, nhưng không ăn là không thể, chỉ có thể gồng mình vào nhà ông lão.
Trong nhà mùi hương nến xông bớt đi không ít.
"Tối qua các người đến muộn quá, rất nhiều chuyện chưa nói." Ông lão nheo mắt lại: "Ba ngày sau làng chúng tôi tế thần núi, các người chỉ có thể ở đến lúc đó."
"Tế thần núi?"
"Ừm." Ông lão lại im lặng.
Mọi người ăn xong bữa sáng, không có được thông tin gì, miệng ông lão rất kín, dù sao cũng là trưởng thôn mà.
Lúc ra về, Tịch Lạc hỏi: "Đèn lồng trong làng là để làm gì?"
Ông lão nhìn cậu một cái: "Để chiếu sáng."
Một câu trả lời rất đơn giản.
Thật sự là như vậy sao? Tịch Lạc không tin.
Mãi đến khi rời đi, mới có người hỏi: "Cậu vừa rồi hỏi không phải là dư thừa à, đèn lồng đương nhiên là để chiếu sáng, nếu không thì còn là đồ trang trí sao?"
"Tối qua đèn lồng của dân làng không sáng." Tịch Lạc nói.
"Không ra cửa thì không thắp thôi." Người đàn ông trung niên cãi lại cậu.
Đinh Nhất Phàm còn nhớ ngày hôm qua bị cậu châm biếm không có ý thức an toàn, bây giờ có cơ hội đương nhiên phải châm chọc một phen.
Tịch Lạc liếc nhìn ông ta.
Đinh Nhất Phàm cảnh giác: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Tối qua đèn lồng trước cửa ông cũng sáng rồi." Giọng điệu của Tịch Lạc có chút âm u: "Đoán xem là ai thắp cho ông."
Đinh Nhất Phàm: Ai thắp? Người hay quỷ?
Chu Duệ, người sắp sụp đổ về mặt cảm xúc, kêu lên: "Tối qua đèn lồng trước cửa chúng tôi cũng sáng, là dân làng thắp!"
Đinh Nhất Phàm bị nói đến lưng phát lạnh, chất vấn: "Ý của cậu là gì, chẳng lẽ đèn lồng trước cửa cậu không sáng?"
Tịch Lạc nhìn Ân Bạch Hạc, ánh mắt hai người vừa vặn giao nhau, Tịch Lạc vô tội chớp mắt một cái.
Ân Bạch Hạc đáp thay cậu: "Tôi đã lấy đi nến trong đèn lồng rồi.".
Tối qua căn bản không ai để đèn lồng, thêm vào đó trừ họ và chỗ của Chu Duệ, không ai phát hiện đèn lồng trước cửa có sáng hay không.
Đinh Nhất Phàm lập tức giận dữ: "Tại sao các cậu không nói cho chúng tôi biết?"
"Đúng vậy, tại sao các cậu không nói trước cho chúng tôi?" Có người phụ họa thêm: "Cậu có phải là biết chuyện gì không?"
Bất kể đèn lồng có phải là vấn đề hay không, họ đều cắn lấy điểm này không buông.
Chu Duệ giận dữ nói: "Nếu Biết có khi anh Cao đã không phải chết rồi!"
Sau khi câu nói này vừa thốt ra, anh ta dường như cảm thấy mình nói đúng, sắc mặt trở nên càng lúc càng kích động.
"Đều tại hai cậu không nói!"
Sắc mặt Ân Bạch Hạc bình tĩnh: "Gì? Ai nói với mấy người đèn lồng sáng thì sẽ chết, mấy người không phải vẫn còn sống sao, thay vì tùy tiện chỉ trích, không bằng suy nghĩ kỹ đi."
Anh khựng lại: "Cao Minh đã chết rồi, tối nay anh ở thế nào."
Sắc mặt Chu Duệ trong nháy mắt trắng bệch.
Nói là phải ở đủ hai người, bây giờ chỉ còn lại một mình anh ta.
Mấy người vừa mới cùng anh ta chỉ trích lập tức không lên tiếng nữa, yên tĩnh như gà.