Thế Giới Gương

Chương 3: Phó bản làng hoang: Ngủ chung một giường

Trước Sau

break

Ngôi làng này thật kỳ quặc, phần lớn mọi người đều nhớ lời khuyên của Lỗ Đông Hải.

Không ít người đều nghĩ đến việc nói ít làm ít, biết đâu có thể về nhà sớm hơn.

Một người đàn ông trung niên với cái bụng bia phì cười: "Nói huyền hoặc thế, tôi thấy cũng chẳng có gì, chẳng khác gì đi du lịch, có vẻ cũng chẳng cần làm gì cả..."

Những người khác cảm thấy lời này không đúng, nhưng không có tâm trạng để phản bác ông ta.

"Đương nhiên là cần." Người vẫn luôn đứng ngoài lề - Ân Bạch Hạc đột nhiên lên tiếng: "Sống sót qua đêm nay."

Đó là việc quan trọng nhất.

Nghe anh nói thế, người đàn ông trung niên bỗng nhiên tức giận vì bị cãi lại, liếc nhìn anh, nói: "Cậu thì biết cái rắm gì? Toàn nói những điều đáng sợ..."

Từ Tiểu Viên nhỏ giọng nói: "Ông ta tự tin thật."

Tịch Lạc ừ một tiếng: "Dù sao không phải ai cũng có ý thức an toàn."

Người đàn ông trung niên kiểu: Đừng tưởng ông đây không nghe thấy nhé!

"May mắn là chúng ta vừa vặn có thể tổ chức hai người một nhóm, mọi người nhanh chóng chia ra đi, trời đã tối đen như mực rồi, tối hơn nữa thì không nhìn rõ đường đâu."

"Ông anh này, anh ở cùng tôi đi?"

"Chúng ta trông cũng gần bằng tuổi nhau, ở cùng nhau cũng tốt..."

Hiện tại vừa vặn có mười hai người, tự do chia đội, không lâu sau đã chọn xong bạn cùng phòng, thậm chí cả phòng cũng đã chọn xong.

Chàng trai đại học làm việc nhanh nhất, chọn một người đàn ông trông rất thật thà, còn về phần Từ Tiểu Viên, cô còn chưa phản ứng lại thì đã bị người phụ nữ nội trợ kéo đi.

"Tôi là Lý Diễm Như, cô tên gì, chúng ta ở cùng nhau đi!"

Đầu óc Từ Tiểu Viên có hơi choáng váng, thật ra cô ấy muốn chọn Tịch Lạc, người mình quen, nhưng dường như không thích hợp lắm.

Cứ như vậy, Tịch Lạc ngược lại trở thành người bị bỏ rơi.

May mà còn có một Ân Bạch Hạc cũng bị mọi người lờ đi sau khi vào đội.

Cứ thế hai người tự nhiên trở thành một đội ở cùng một phòng.

Lỗ Đông Hải phất tay một cái: "Tối nay không có gì, chỉ có yêu cầu là vào ở, những thứ không nên chạm vào thì đừng tùy tiện chạm vào, cũng đừng ra ngoài vào nửa đêm."

Anh ấy không cảm xúc gì liếc nhìn Ân Bạch Hạc, lại quay sang Tịch Lạc, nín nhịn rất lâu mới nói một câu với cậu: “Cậu cẩn thận đó."

Tịch Lạc: Hả, gì?

Cậu cảm thấy câu dặn dò đột ngột này rất kỳ quái.

Mối quan hệ của cậu và anh ấy dường như không thân đến mức phải có mối quan tâm riêng, trừ phi có nguyên nhân nào khác.

Bây giờ mọi người rất tin tưởng Dư Minh và Lỗ Đông Hải, nhưng mà do chưa từng gặp hiện tượng phi tự nhiên, đối với những nguy hiểm chưa biết thì không rõ, trong lòng vẫn còn tồn tại hy vọng gặp may mắn.

Một số người mới thầm nghĩ: Biết đâu nơi này chỉ là một ngôi làng bình thường thì sao?

Trong vòng một phút ngắn ngủi, chỗ đứng lúc đầu đã không còn mấy người nữa.

"Xem ra tối nay chúng ta phải ở cùng nhau rồi." Tịch Lạc thở ra một hơi, nhìn về phía chàng trai kỳ quái: "Vào chứ?"

Ánh mắt của Ân Bạch Hạc dừng lại trên mặt cậu vài giây: "Ừm."

Tịch Lạc vừa đi về phía căn nhà kia, vừa hỏi: "Cho tôi hỏi, buổi tối rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì đó phải không?"

"Không có gì." Ân Bạch Hạc trả lời đơn giản: "Ngủ là được rồi."

"Trong ngôi làng này có quỷ không?" Tịch Lạc lại hỏi.

Ân Bạch Hạc không phủ nhận đáp: "Cũng có thể là quái vật."

Bóng tối dày đặc bao trùm ngôi làng nhỏ trong thung lũng núi, thậm chí không nhìn thấy một ánh sáng đèn nào, chỉ còn lại tiếng bước chân của họ... có lẽ có thứ gì đó đã được thả ra.

"Anh Ân." Tịch Lạc chuyển hướng, hỏi vấn đề đã sớm muốn hỏi: "Chỉ cần sống sót là có thể rời khỏi đây sao?"

Căn nhà họ ở nằm rìa nhất, gần ông lão nhất, có thể nói là hàng xóm, khỏi cần nói cũng biết là do mọi người cố ý để lại.

Ân Bạch Hạc dừng lại trước cửa: "Cậu cần tìm thấy gương."

"Gương?" Tịch Lạc suy tư.

Cậu không ngờ ở đây còn phải tìm gương, gương bình thường là được sao, nhìn thì đơn giản, không có nhà nào không có gương đúng không?

Ân Bạch Hạc dường như biết cậu đang nghĩ gì: "Không phải là gương bình thường."

Anh cúi đầu xuống: “Cậu sẽ nhận ra ngay khi nhìn thấy lần đầu tiên, nó có hình dạng giống như chiếc gương đã đưa cậu vào thế giới trong gương."

Tịch Lạc bối rối: "Vậy nếu có người bán đại trà thì sao?"

Lỡ khắp nơi đều là gương giống nhau, thử từng cái một à?

Góc môi của Ân Bạch Hạc dường như nở nụ cười: "Thì tự cầu phúc thôi chứ sao!"

Tịch Lạc phản ứng lại, vừa rồi câu cuối cùng của cậu là lời nói đùa, chủ yếu là trông đối phương quá nghiêm túc, nhìn cứ muốn ghẹo.

Dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng trắng.

Ân Bạch Hạc nhìn vài giây, đưa tay vào, một lúc sau Tịch Lạc phát hiện anh lấy ra một cây nến mới toanh.

"Vào thôi."


 

Căn nhà này có lẽ đã để trống một thời gian, nhìn thì đã lâu rồi không có ai ở, trong phòng khách chỉ có bàn vuông và ghế dài.

Ân Bạch Hạc không biết từ đâu lấy ra một chiếc đèn dầu.

Ánh sáng đột ngột bừng lên, Tịch Lạc mới phát hiện trên bàn thờ có di ảnh, một khuôn mặt đen trắng, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào những ai bước vào, nhà này trước đây cũng đã có người chết.

Vẫn là đừng nhìn nhiều thì hơn, Tịch Lạc dời tầm mắt, nhìn thấy ở góc tường có mấy cái que tre, xem ra hẳn là do chủ nhà trước để lại.

Màu sắc ở đầu que tre có chút xỉn màu, như thể đã bị nhuộm mực, cậu vươn tay ra định lấy, lại bị một bàn tay khác đánh cái “bốp”.

Ân Bạch Hạc nói: "Đừng tùy tiện động vào."

Người mới vào - Tịch Lạc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Nghe lời người đi trước sẽ an toàn hơn, trên thực tế cậu vốn định dùng mấy thứ đó làm công cụ phòng thân, dù sao dao của cậu đã mất rồi.

Trong nhà yên tĩnh hẳn.

Tịch Lạc nhìn bóng tối bên ngoài phòng khách, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ... Những căn nhà mà người khác chọn liệu có phải cũng đã chết người không? Có người ở trong đó, người trên di ảnh sẽ quay lại à?

...

Cùng lúc đó, phòng bên cạnh.

Chàng trai đại học đang ngồi trên ghế dài trong phòng khách, nhìn người đàn ông trước mặt không ngừng đi tới đi lui: "Anh Cao, anh nghỉ ngơi một lát được không?" Đầu chàng trai đại học nhìn muốn choáng váng rồi.

Anh chàng đại học tên là Chu Duệ, năm nay mới vào năm hai, bình thường ở nội trú, trước đó đã phát hiện gương có điều gì đó không đúng, nhưng mọi người đều nói không có vấn đề, khiến cho cả người hướng dẫn cũng đến hỏi anh ta có phải vì áp lực học tập quá lớn mà sản sinh ảo giác.

Chu Duệ thật sự là có lý nói không rõ, nhất là mỗi khi đi vệ sinh một mình đều có thể nhìn thấy bản thân trong gương dùng y hệt khuôn mặt của anh ta làm những việc khác nhau, ban đầu thì thấy kỳ lạ, sau đó thì sợ hãi, ai mà biết bây giờ lại còn vào trong gương nữa.

Người được gọi là anh Cao đang đứng ở góc tường, không quay đầu lại mà hỏi: "Cậu nói xem, nhà này để nhiều gậy gỗ như vậy để làm gì, có việc nông nào cần dùng đến mấy thứ này sao?"

"Tôi làm sao mà biết được, biết đâu là để phòng trộm." Chu Duệ tùy tiện bịa một câu: "Ngôi làng này trước không có cửa hàng, sau không có chỗ ở, tôi thấy trộm thì chỉ có thể là người trong làng."

Nghe anh ta nói như vậy, Cao Minh chọn một cây gậy gỗ vừa tay.

Anh ta vung vẩy, phát hiện độ cao với mình vừa vặn, mượn ánh sáng của đèn dầu, cầm gì đó trong tay lòng an tâm hơn.

"Tối nay bất kể là ai, dám chọc vào tôi, tôi cho nó đến được không đi được."

Chu Duệ tinh mắt: "Đây là cái gì?"

Anh ta chỉ vào giữa gậy gỗ, hai người lại gần, phát hiện ở chỗ 2 phần 3 phía trên thân cây, màu sắc của gậy gỗ bỗng biến thành màu đỏ sẫm.

"Hẳn là màu sắc vốn có của gỗ nhỉ?"

Chu Duệ thấy Cao Minh không để ý, không dám nói ra bốn chữ "hình như là máu", có lẽ là bản thân anh ta đoán sai thì sao.

Anh ta thầm thì trong lòng một hồi, liền phát hiện Cao Minh lại đi về phía cửa, lập tức hỏi: "Anh muốn đi đâu?"

"Tôi muốn xem thử bên ngoài." Cao Minh nói.

"Anh điên rồi!" Chu Duệ kêu lên: "Ngôi làng kỳ quái như vậy, mà anh lại muốn ra ngoài xem? Anh muốn chết đừng có lôi tôi theo!" Nơi quỷ dị như vậy, lại dám ra ngoài vào ban đêm!

Chu Duệ cảm thấy mình chọn sai người rồi.

Cao Minh lắc đầu: "Chỉ là xem ở sau cửa thôi, không ra ngoài."

Chu Duệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói thật anh ta cũng rất tò mò tình hình về đêm của ngôi làng này rốt cuộc là thế nào, nhưng một mình anh ta thì lại không dám.

Hai người nhìn nhau im lặng hai phút, sau đó cùng nhau đi đến sau cửa.

Ngôi làng này không giống như nơi hoang vu bình thường, cửa không được ngay ngắn, họ thông qua khe cửa, thấy ánh sáng mờ nhạt bên ngoài cửa... trong làng xem ra vẫn còn có người ở.

"Vẫn là có ánh sáng thì có cảm giác an toàn." Chu Duệ nói: "Lại có người giúp chúng ta thắp sáng đèn lồng rồi."

"Chắc là dân làng tốt bụng thắp thôi."

Cao Minh là một nhân viên văn phòng bình thường, ngày thường làm việc quá nhiều, anh ta thậm chí còn không có thời gian để soi gương, đừng nói đến chuyện phát hiện bên trong gương nhà mình có gì đó.

Mặc dù Lỗ Đông Hải hết lần này đến lần khác nói nguy hiểm, trong lòng anh ta đánh giá chuyện này cùng lắm là có người sẽ giết người mà thôi.

Nghĩ đến đây, Cao Minh thu hồi ánh mắt, không nhìn vào khe cửa nữa.

Nhưng ngay lúc anh ta đột ngột xoay người đi thì ‘Xoẹt’ một cái, hình như anh ta vừa nhìn thấy gì đó thì phải?

Có một người đang đi đi lại lại bên ngoài?


 

Cao Minh mở to con mắt, không chắc mình có nhìn thấy hay không, bụng đang đói cộng thêm căng thẳng, hoảng sợ khiến tư duy của anh ta cũng không được rõ ràng.

"Anh Cao? anh Cao?" Chu Duệ gọi hai tiếng: "Anh làm sao vậy?"

"Ối?" Cao Minh hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là hình như nhìn thấy có người đi ra ngoài, có lẽ là dân làng thôi."

"Trễ thế ai lại còn ở bên ngoài..."

"Đèn lồng của người khác sáng lên rồi."

Ân Bạch Hạc đứng ở cửa một lúc lâu, quay lại ném cho cậu một câu nói.

Tịch Lạc nhớ lại chiếc đèn lồng đã xem trước khi trời chưa tối, chiếc đèn lồng trong căn nhà này dường như là màu trắng, là người đã chết trong năm nay.

Cậu trả lời: "Đèn lồng ở nói này hẳn là không ai thắp mới đúng?"

Dù sao thì mọi người bây giờ làm gì có tinh thần đi thắp đèn lồng ở cửa, Từ Tiểu Viên và người phụ nữ nội trợ thậm chí còn dùng tủ chặn cửa lại.

Tịch Lạc vừa nói xong, đột nhiên nghĩ đến một chuyện...

Trời đã vào đêm rồi, dân làng trông không giống như buổi tối sẽ ra ngoài, tại sao phải thắp đèn lồng cho họ?

Nếu những người ngoài cuộc như họ mà tự thắp đèn lồng, ngược lại dân làng không thắp, chẳng phải sẽ dễ dàng bị phát hiện sao?

Giống như bia ngắm.

Tịch Lạc đánh giá chàng trai trước mặt, trước khi vào nhà anh đã lấy đi cây nến trong đèn lồng, chẳng lẽ đã dự liệu trước sao?

Lấy đi cây nến rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?

"Ngủ đi." Ân Bạch Hạc dường như không phát hiện ra cậu có lời muốn nói lại thôi.

Ở đây có hai phòng, nhưng một trong số đó đã chất đầy đủ thứ đồ linh tinh, bây giờ chỉ có thể ngủ chung một phòng, bên trong chỉ có một cái giường.

Lâu ngày không có người ở, trong phòng bốc lên mùi mục nát là lạ.

Cái giường gỗ vừa ngồi xuống đã phát ra tiếng cọt kẹt, khiến người ta thật sự lo lắng không biết khi nào sẽ sập.

Tịch Lạc đã quen với căn hộ của mình, lần đầu tiên ở trong hoàn cảnh nghèo nàn như vậy, hơn nữa còn ngủ chung giường với người khác.

Cậu cảm thấy mình đã hình thành thói quen không thể ngủ lạ giường.

Trái ngược với cậu, Ân Bạch Hạc đã an yên nằm ở một bên.

"Anh ngủ được không?" Tịch Lạc hỏi, cậu nhớ đến con quỷ trong gương có cùng khuôn mặt với mình, nó sẽ ở đây sao?

"Cậu có thể đếm cừu." Giọng nói anh lạnh lùng.

Tịch Lạc: Gì vậy trời?

"Sau này cậu sẽ gặp nhiều tình huống hơn thế này, không cần phải hành hạ bản thân."

Tịch Lạc vốn chỉ mới quen biết anh ngày hôm nay, nên dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào, có lẽ do tinh thần căng thẳng trong khoảng thời gian dài, không biết đã qua bao lâu, mí mắt của cậu bắt đầu đánh nhau.

Cho đến khi một tiếng la hét đánh thức cậu.

Lúc đầu Tịch Lạc còn tưởng là ảo giác, sau đó nghe kỹ một hồi, phát hiện nghe có vẻ là tiếng kêu thảm thiết, còn đứt quãng, hơn nữa càng lúc càng gần họ hơn, có người gặp chuyện gì rồi sao?

Tịch Lạc đột nhiên tỉnh táo lại, bên tai vang lên giọng nói của Ân Bạch Hạc: "Không nên quan tâm."

Bởi vì hai người dựa gần nhau, hơi thở của anh dường như rơi vào tai cậu, hơi nóng.

Tịch Lạc đầu nghiêng nghiêng sang một bên, giải thích: "Tôi không có ý quan tâm." Cậu không phải là kẻ ngốc.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên đánh thức những người khác ở mấy căn nhà còn lại, phần lớn đều trốn trong phòng, không dám phát ra tiếng động, ai mà biết là người hay là quỷ.

...

Vài giờ trước

Cao Minh bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Trong phòng tối đen như mực, không có một chút ánh đèn nào, nhiệt độ thấp đến mức anh ta không nhịn được mà co rụt người lại, chóp mũi toàn mùi mốc.

Anh ta nghĩ thầm: Ai đang gõ cửa?

Nghe âm thanh gõ như gõ vào cửa lớn, Cao Minh không dám ra ngoài, giả vờ như không nghe thấy, cho đến khi tiếng gõ cửa dần dần biến mất, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà còn chưa đợi anh ta hoàn toàn yên tâm, tiếng gõ cửa dồn dập lại vang lên... lần này là gõ cửa phòng ngủ.

Cóc... cóc... cóc...

Ánh trăng mơ hồ từ cửa sổ xuyên qua lớp giấy lọt vào ánh sáng mờ, hắt ra bóng dáng ngoài cửa, đồng tử của Cao Minh co rút lại, đối phương vẫn vào được thông qua của chính… nên họ không cho rằng bên ngoài là người.

Sắc mặt Cao Minh trắng bệch, Chu Duệ vừa tỉnh ngủ cũng đầy vẻ hoảng sợ, hai người đều nghiến răng, tiếng thở càng lúc càng nặng.

Rõ ràng là có nhiều người ở như vậy!

Tại sao lại nhắm vào họ chứ?

Không có câu trả lời, tiếng gõ cửa dần dần tăng lên. Qua một hồi, âm thanh lại biến mất.

Chu Duệ mừng rỡ: "Đi... đi rồi?"

"Hình như là..." Cao Minh cũng cảm thấy sợ hãi, vừa muốn gật đầu, khóe mắt liếc thấy cửa sổ đối diện đầu giường có gì đó, hô hấp anh ta đột nhiên dừng lại.

Cửa sổ vỡ có một cái lỗ, trước đó họ không phát hiện.

Một con mắt đang quay tròn trừng vào họ từ lỗ.

‘Nó’ phát hiện ra họ rồi!

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc