Từ Thiếu Ngu xoa trán rồi ngồi dậy, vẫn không thể thuyết phục bản thân vượt qua ranh giới này. Anh cũng yêu trẻ con nhưng đó là duyên phận, không cần phải dùng đến cách thức hoang đường như vậy. Vợ hết lần này đến lần khác đẩy anh vào vòng tay người khác khiến lòng anh lạnh đi.
“Ngủ đi, chuyện này để sau.”
Anh trở mình, không nói thêm, mặc kệ cơ thể vẫn còn căng cứng. Mai mở mắt ra, anh còn cả núi công việc phải xử lý nữa.
---
Cô về nước cũng được một thời gian, ngoài việc khiến chị gái và anh rể cãi vã kịch liệt vài lần thì cô sống trong ngôi nhà này như một cái bóng vô hình. Cô lờ mờ hiểu vì sao chị gái và anh rể không thể có con.
Anh rể quyền cao chức trọng nhưng là một người đàn ông của gia đình. Dù bận đến đâu, đêm muộn anh cũng về nhà, ngủ ở phòng khách để không làm phiền chị gái đang say giấc trong phòng ngủ chính. Chị gái tuy không quyền thế bằng anh nhưng là giáo sư triết học tại trường đại học danh giá nhất kinh thành, bận rộn với bài giảng, hội thảo học thuật, thậm chí phải ra tỉnh ngoài để phỏng vấn.
Hai người họ hình như có rất ít giao điểm. Vợ chồng là như vậy sao?
Cô ở đây lâu như thế rồi mà chưa từng nghe họ gần gũi. Anh rể ở một khía cạnh nào đó thì đúng là một người đàn ông đàng hoàng. Vậy tại sao hôm đó ở phòng làm việc, anh lại trêu đùa cô như thế chứ?
Vì anh cho rằng cô không giống chị gái, không phải người phụ nữ độc lập với lòng tự trọng mạnh mẽ sao? Chị gái dựa vào sự bao dung của anh rể bao năm nay nên chẳng sợ bị một “kẻ bẩn thỉu” như cô cướp mất.
Phất Diệu nằm trên giường, khẽ liếʍ môi, đôi môi đỏ mọng ướt át, đẹp đến nao lòng. Cô đưa tay lên nhìn thì nhớ đến sáng hôm đó, khi cùng ăn sáng với anh rể. Cô nhát gan, ăn chậm rãi; anh rể lạnh lùng, ăn không một tiếng động. Nhưng chiếc bánh bao nhỏ do chính tay bà giúp việc làm quá hấp dẫn, cô không kìm được mà với lấy thêm một cái, vô tình chạm vào tay anh.
Bàn tay anh lướt qua mu bàn tay cô, cô chưa kịp cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh thì anh đã rụt lại. Cô ngượng ngùng, cảm thấy mình ăn nhiều quá, mặt đỏ bừng. Mỗi lần chạm mắt anh, gương mặt vốn điềm tĩnh, nho nhã của anh lại trở nên nghiêm khắc, cau mày khiến cô không dám hé nửa lời.
Anh rể đối với người làm trong nhà, từ bà giúp việc, tài xế đến vệ sĩ đều lịch sự và ôn hòa. Vậy tại sao chỉ với cô thì anh lại như vậy?
Anh khinh thường cô, một kẻ không đóng góp gì, chỉ biết ăn không ngồi rồi trong nhà anh sao?
Nhiệm vụ duy nhất của cô là… ở bên anh.
Nhưng anh không muốn.
Cô không kìm được cảm giác tủi thân.
“Anh rể…”
“Đừng nhìn tôi.”
Lại là ánh mắt vừa muốn cự tuyệt vừa như mời gọi ấy. Cô thích dùng đôi mắt màu hổ phách long lanh ấy để mê hoặc đàn ông đến thế sao? Ánh nhìn lấp lánh như mặt nước như đang thì thầm: “Nhìn thêm chút nữa đi, nhìn lâu thêm chút nữa đi.”
Rồi kéo người ta rơi vào địa ngục âm ti.
Nghe giọng anh rể lạnh lùng vang lên, cô vội cúi đầu. Sao anh lại gay gắt với cô như vậy? Nước mắt rơi lã chã vào bát trước mặt, cô cắn môi, không dám để tiếng nức nở bật ra. Cái bánh bao nhỏ cũng chẳng còn ngon nữa.