Anh rể dẫn thư ký rời đi, khí thế áp bức trong nhà cũng tan biến. Lúc lướt qua cô, ánh mắt mờ lệ của Phất Diệu vô tình lướt qua chỗ phồng lên trên người anh. Chớp mắt, lệ nhoà, tầm nhìn lại mơ hồ. Anh rể sẽ không để cô chạm vào chỗ đó. Chỗ ấy chỉ chị gái được phép.
Anh không cần cô.
Căn nhà bỗng chìm vào tĩnh lặng đến ngột ngạt. Bà giúp việc thấy cô đáng thương, tốt bụng lấy khăn lau nước mắt cho cô. Bà không hiểu nổi là cô Phất xinh đẹp, đáng yêu thế này, sao giám đốc lại đối xử với cô như vậy? Thậm chí chẳng còn chút phong thái nho nhã thường ngày của anh.
“Cô Phất à, lau đi nhé. Ôi, bình thường giám đốc Từ đối với chúng tôi rất tốt, sao hôm nay lại thế này…” Bà giúp việc an ủi: “Nếu giám đốc chịu gần gũi cô Phất nhiều hơn thì chắc chắn sẽ thích cô. Đừng khóc nữa, nhé?”
Bà giúp việc không dám nói nhiều về chuyện nhà chủ. Phất Diệu làm sao dám phản bác? Trong nhà này, ai cũng là người của anh rể. Nhưng cô vẫn cảm kích sự an ủi của bà. Cô dụi mắt rồi đi lên lầu, cầm tập tài liệu về anh rể mà chị gái đưa cho.
Anh đúng là người tài hoa. Học liên thông từ cử nhân đến tiến sĩ, từng làm giảng viên hướng dẫn tiến sĩ rồi bỏ văn chương theo chính trị. Nhưng nghĩ đến ánh mắt khinh miệt của anh rể vừa nãy, cô chẳng muốn khen ngợi anh trong lòng nữa.
Mí mắt cô đỏ hoe vì khóc, ngón tay lướt từng chữ trên tài liệu, đọc kỹ từng dòng. Cô sợ thời gian kéo dài, chị gái sẽ đổi ý. Dù sao điều kiện chị đưa ra cũng quá hấp dẫn.
Tài liệu ghi rằng anh rể thường giao thiệp với những người khô khan, lịch thiệp, toàn là trí thức cao cấp. Vậy anh rể có phải thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như chị gái? Phất Diệu chợt thấy khổ tâm. Sự nghiệp đối với cô là thứ xa vời. Ở trong nước, cô thậm chí còn chưa học hết cấp hai, chẳng khác gì mù chữ.
Cô chăm chú ghi chép, chưa ai dạy cô viết chữ Hán. Tự học, cô biết viết, nhưng mỗi chữ trông như nét vẽ của trẻ mẫu giáo. Cô cắn đầu bút rồi chuyển sang viết bằng tiếng Pháp, nhanh hơn, ghi được nhiều hơn.
Cô thầm nhủ: “Anh rể, tôi sẽ khiến anh phải khổ sở.”
---
Tối nay công việc không quá nhiều, anh về nhà sớm hơn thường lệ. Vợ đang trong phòng ngủ, bôi kem dưỡng da, vẫn giữ vẻ tinh tế như ban ngày. Thấy anh lật chăn lên giường, cô ta đứng dậy, định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.
Anh biết cô ta định nói gì.
Cô ta mỗi lần nhường nhịn, thực chất là ép anh phải thỏa hiệp. Anh thật sự không hiểu, ngoài chuyện phòng the không hòa hợp thì anh đã làm gì không tốt với tư cách một người chồng? Bao năm nay, từ tài nguyên, danh lợi, địa vị, đến trách nhiệm và từng ngày kỷ niệm, anh có điểm nào khiến vị giáo sư Phất này không hài lòng chứ?
“Ngày mai đưa Phất Diệu đi.”
Tên Phất Diệu vừa thốt ra như thiêu đốt đầu lưỡi anh.
Đôi mắt tiết lộ tâm tư con người. Sáng nay ánh nhìn của cô từ mặt bàn lướt lên anh rồi vội thu về, một cái liếc mắt lặng thầm, chẳng phải là đưa tình với anh thì là gì? Vậy mà còn khiến anh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phồng lên rõ rệt, điều mà anh không thể tưởng tượng nổi lại xảy ra với mình. Thật kỳ lạ.