Nhìn Phất Diệu đỏ mặt như muốn nhỏ máu rồi nhìn anh trai mình vẫn thản nhiên như không, Từ Thiếu Uyển thầm nghĩ quả nhiên người lớn tuổi hơn, da mặt cũng dày hơn thật.
Sau bữa ăn Từ Thiếu Ngu trở lại cơ quan. Phất Nhược Hoa nhớ lại những lời trên bàn ăn, lông mày nhíu chặt, lập tức muốn kéo Phất Diệu về, giục cô chuẩn bị cho việc tối nay.
“Chị… em có thể đợi một lát được không? Em muốn nói với bác Túc một chuyện,” Phất Diệu nhỏ giọng.
“Sao, lại muốn lấy lòng nữa à? Hôm nay chưa khoe khoang đủ sao?” Phất Nhược Hoa mỉa mai.
“Em không có, chị…” Phất Diệu lúng túng.
Nghĩ đến việc Phất Diệu nổi bật trên bàn ăn, Phất Nhược Hoa không kìm được mà bấu mạnh vào tay cô. Phất Diệu đau đến mức mắt ngân ngấn nước, Phất Nhược Hoa mới buông tay để cô đi.
Phất Diệu cầm cuốn sách trong tay, muốn giúp mẹ Từ dịch nó như một cách cảm ơn sự nhiệt tình của bà. Cô thông thạo tiếng Pháp nên dịch từ Trung sang Pháp là chuyện nhỏ. Cuốn sách ấy là thứ duy nhất cô cảm thấy mình có giá trị.
Phất Nhược Hoa nhìn theo, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai. Đúng là kẻ thấp hèn, chỉ biết lấy lòng người khác.
Cô ta lại khoác lên mình chiếc áo lụa mỏng manh, tựa như làn sương buổi sớm nhẹ nhàng ôm lấy đường nét cơ thể.
Ngoài kia, đêm đen kịt, ánh đèn trong thư phòng vẫn chưa tắt. Có lẽ anh rể lại đang cặm cụi với công việc, ngọn đèn dầu leo lét như kéo dài những giờ khắc dài đằng đẵng.
Dưới thân cô như có ngọn lửa âm ỉ cháy, thiêu đốt từng tấc da thịt. Chị gái đưa cho cô một vật nhỏ và trơn láng như ngọc, hình dạng tựa viên sỏi, bảo cô đặt vào nơi kín đáo nhất. Nhưng nơi ấy của cô thuần khiết chưa từng bị xâm phạm, sao dám mạo hiểm được? Không biết trên vật ấy có gì, cô chỉ dám để nó lướt nhẹ bên ngoài. Vậy mà chỉ một chút tiếp xúc thì nơi ấy đã như suối xuân tuôn chảy, ướt át khiến lòng cô bỗng dậy lên một thứ cảm giác kỳ lạ, vừa mê hoặc vừa khó cưỡng.
Cô siết chặt ga giường khổ sở đến mức móng tay bấu vào vải. Nơi sâu thẳm ấy ngứa ngáy như thể hàng ngàn con kiến đang bò lổn nhổn khiến cô gần như phát điên. Ánh mắt cô vô tình lướt qua ly sữa mà người giúp việc đặt trên bàn. Trong lòng cô chợt lóe lên một linh cảm chẳng lành, ly sữa ấy, có lẽ cũng không trong sạch gì mấy.
Khoảnh khắc ấy khiến cô nhớ lại những ngày ở nước ngoài, khi sự bất cẩn khiến cô bị chuốc thuốc. Người đàn ông lạ mặt gõ cửa không ngừng, bên ngoài sấm chớp rền vang. Cô cuộn mình trong góc cắn chặt môi đến rướm máu, tay nắm con dao để giữ tỉnh táo. Cuối cùng gã đàn ông bỏ đi trong bực dọc để lại cô với đôi môi rách toạc và trái tim run rẩy.
Cô bật khóc, nước mắt tuôn rơi trong vô vọng, nhưng rồi cô lau khô chúng bằng khăn giấy, cắn răng chịu đựng. Cô thay chiếc áo lụa mỏng bằng một bộ đồ ngủ kín đáo, cố gắng vuốt mái tóc dài cho thật mềm mại, dù cơ thể vẫn đang run lên vì cơn ngứa râm ran. Trong gương, người phụ nữ với mái tóc đen nhánh buông xõa, đôi mắt long lanh như mang cả mùa xuân, đứng dậy, tay run run cầm ly sữa rồi bước về phía thư phòng.