Trên cánh tay nâng khay, những vết bầm tím từ lúc bị chị gái bấu vào ban ngày vẫn còn hằn rõ, xanh đỏ lẫn lộn. Cô nghiến răng tự véo mạnh thêm một lần nữa khiến chỗ da ấy lập tức thâm tím, đau nhói.
“Vào đi,” giọng anh rể vang lên từ bên trong.
“Anh rể… chị bảo em mang ly sữa này cho anh,” Cô nói, giọng nhỏ nhẹ, run run.
Người đàn ông ngẩng đầu, thấy cô trong chiếc váy lụa trắng mỏng manh, bước đi uyển chuyển như chim nhỏ giữa đêm tối. Lòng anh thoáng động, đã đoán được phần nào ý định của cô. Ban ngày, ánh mắt cô đã đủ khiến người ta xao xuyến, giờ lại thêm phần ám muội.
“Ra ngoài đi, anh bận,” Anh lạnh lùng đáp, nhấp một ngụm sữa. Thấy cô vẫn đứng đó không nhúc nhích, anh định cau mày quở trách. Nhưng đúng lúc ấy, cô như mất sức, vịn vào mép bàn, thân hình mềm nhũn sắp ngã. Anh theo bản năng đưa tay đỡ và cô thuận thế ngã vào lòng anh.
Nếu là nam nữ bình thường, cái ôm này chẳng có gì đáng nói. Nhưng anh là anh rể, còn cô là em vợ – điều này thật sự quá trái với luân thường. Dưới bụng anh bỗng dâng lên một ngọn lửa, cơ thể căng cứng như muốn xé toạc lớp vải quần. Ngực cô áp sát vào anh, mềm mại khiến anh càng thêm khó kiềm chế, như thể mọi giới hạn đều sắp vỡ tung.
Anh vốn không phải người phóng túng nhưng cảm giác mãnh liệt này cộng thêm cơn choáng váng đang trỗi dậy trong đầu khiến anh nghi ngờ. Ly sữa ấy… có gì trong đó? Phất Diệu dám tính toán anh? Lá gan cô lớn đến vậy sao?
Cả hai ngã xuống tấm thảm mềm mại, cô ở trên, đôi tay chống lên, cơ thể run rẩy như bị hàng vạn con côn trùng gặm nhấm. Cô khẽ cọ vào chỗ căng cứng của anh, chỉ là bản năng nhưng nội y đã ướt đẫm, thấm đẫm một thứ du͙© vọиɠ không tên.
“Cô bỏ gì vào ly sữa?” Anh lật người đè cô xuống dưới, gương mặt lạnh băng rồi nghiến răng hỏi. Hai cơ thể dính chặt không một kẽ hở. Bàn tay săn chắc của anh siết lấy cổ cô, mảnh mai như cành liễu.
Cô thở gấp, nước mắt trào ra vì sợ hãi.
“Anh rể… em không biết… là chị bảo em mang tới… em sợ lắm…”
“Em khó chịu quá… anh rể, cứu em với…” Giọng cô run rẩy, yếu ớt.
Bàn tay trên cổ cô buông lỏng, cô ho khẽ vài tiếng, dáng vẻ thảm thương như sắp khóc. Nhìn thế nào cũng không giống một người có gan toan tính anh một cách trắng trợn. Thật nực cười, nực cười thay, anh có một người vợ tuyệt vời, dùng những thứ bẩn thỉu này để ép anh khuất phục.
Cơ thể cô trong vòng tay anh mềm mại như ngọc, tiếng rên khe khẽ xen lẫn tiếng khóc khiến anh không thể kìm nén. Lông mày cô nhíu chặt, đôi mắt mọng nước, hơi thở thơm như lan. Ngay cả anh, một người đàn ông còn không chịu nổi thứ thuốc mạnh mẽ này chứ huống chi là một cô gái trẻ.
Ý thức anh dần mơ hồ, du͙© vọиɠ như con sóng dữ trào lên từ đáy vực sâu.
“Hối hận không?” anh hỏi, giọng trầm khàn.