Phất Diệu chưa từng cảm nhận được sự ấm áp như thế. Trong lòng cô như có dòng suối ngọt ngào róc rách chảy khiến cô suýt nữa bật khóc vì xúc động. Cô tự nhủ mình thật chẳng ra gì, chỉ một chút quan tâm nhỏ nhoi cũng đủ khiến trái tim rung lên.
Phất Nhược Hoa - chị gái của Phất Diệu nhìn cô với ánh mắt khinh miệt. Chỉ một bát canh mà đã vui vẻ đến thế đúng là kẻ tầm thường, chẳng bao giờ lên được mặt bàn cả.
Từ Thiếu Ngu nhìn cô cháu gái nhỏ ngã vào lòng Phất Diệu cười nghiêng ngả. Nụ cười nhẹ nhàng của Phất Diệu tựa như một nét mềm mại, quyến rũ tự nhiên khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ. Cô vừa uống canh nóng, trán lấm tấm mồ hôi, làn da mịn màng càng thêm phần trong trẻo như thể chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan. Anh bất giác thừa nhận cô quả thực có sức hút khiến người ta khó cưỡng.
Hình như cô còn hòa hợp với gia đình anh hơn cả người vợ của anh nữa.
“Cậu ơi, sao cậu cứ nhìn mợ nhỏ hoài thế ạ?”
Cô bé vừa dứt lời, mẹ bé đã vội véo nhẹ vào mũi, trách yêu: “Con nít mà nói bậy!”
Dù là lời trẻ con vô tư nhưng ở bữa tiệc gia đình, trước mặt chị dâu mà nói chồng mình đang nhìn người phụ nữ khác thì chẳng phải khiến Phất Nhược Hoa khó xử sao?
Phất Nhược Hoa nghe vậy, suýt nữa sặc canh, cố nén ho để rồi mắt đỏ hoe. Cô bé này nói gì thế? Anh rể làm sao có thể nhìn em vợ được?
“Cậu nhìn con đấy, chỉ lo chơi mà không chịu ăn!” Từ Thiếu Ngu vội chữa lời, nói bằng giọng đùa vui.
Cô bé bĩu môi, rõ ràng cậu đã nhìn mợ nhỏ bao nhiêu lần rồi! Nhưng bé vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng Phất Diệu để cô đút cơm khiến người lớn bật cười trêu: “Sao con cứ thích bám mợ nhỏ thế?”
“Con muốn chơi với mợ ấy, mợ ấy thơm lắm luôn!” cô bé đáp, giọng trong trẻo.
Mẹ Từ xoa đầu cô bé, cười bảo: “Con nít mà tinh quái!”
Nhưng trong lòng bà không khỏi nghĩ giá mà con trai bà cũng có một đứa con thì gia đình sẽ trọn vẹn biết bao. Chỉ là chuyện vợ chồng họ thì người ngoài chẳng thể xen vào. Bà vốn sợ con dâu không vui nên tự tay học nấu những món canh bổ âm, chứ bà đâu phải người thích xuống bếp. Tính bà cởi mở chẳng phải kiểu mẹ chồng thích hành con dâu, nhưng bao năm qua bà chỉ biết để họ tự do, trong lòng khó tránh chút tiếc nuối.
“ŧıểυ Mạch Nha à, con có muốn cậu sinh cho con một em trai hay em gái để chơi cùng không?” mẹ Từ trêu cô bé. Bình thường con trai bà chỉ lấy cớ không thích trẻ con nhưng nếu có một cô bé đáng yêu như ŧıểυ Mạch Nha thì liệu anh có nỡ không yêu thương hay không?
“Muốn ạ! Nhưng con muốn mợ nhỏ sinh cơ!” cô bé hồn nhiên đáp.
Lời nói vô tư của trẻ nhỏ như đá ném xuống mặt hồ, làm dậy lên muôn vàn sóng lớn. Phất Nhược Hoa nghe mà lòng nghẹn lại, tức đến nghiến răng, chỉ hận không thể xông đến xé nát gương mặt Phất Diệu. Cô ta chỉ muốn mau chóng đuổi cô đi mà thôi.
“Ăn cơm cho ngoan!” Từ Thiếu Uyển, em gái Từ Thiếu Ngu, thấy sắc mặt anh chị không đổi mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy vội bế ŧıểυ Mạch Nha sang ngồi cạnh mình, đút cơm cho cô bé tránh để bé tiếp tục nói những lời khiến người lớn á khẩu.